Hòa Thượng Tịnh Không, Lời dạy của đức phật

Chỉ có hiếu học mới xứng đáng với lão sư

Mỗi ngày có thể lạy Phật ba trăm lạy - HT Tịnh Không
Từ xưa tới nay, chỉ có hiếu học mới xứng đáng với lão sư, mà lão sư một đời có thể thu nhận được vài người học trò như thế thật là khó! Người hiện nay hiểu được chân tướng sự thật, cho nên cũng có thể tha thứ cho tôi, không còn sỉ nhục tôi nữa.
Trước đây tôi ở nhiều nơi trên thế giới, nói dễ nghe một chút là làm sự nghiệp hoằng pháp lợi sanh, chính mình luôn cảm thấy vô cùng cô độc, vô cùng vất vả khổ cực, không có bạn chí đồng đạo hợp. Cho nên mỗi lần trở về Đài Loan, tôi nhất định phải đi thăm thầy tôi, tôi luôn khuyến thỉnh thầy, hi vọng thầy có thể bồi dưỡng vài học trò nữa, chúng tôi ở hải ngoại cũng có thêm trợ thủ. Thầy tôi cũng cảm thán, đúng vậy! Bao nhiêu năm như vậy, mỗi một lần gặp thầy tôi đều nói vấn đề này, đại khái là nói bảy, tám lần rồi. Cuối cùng thầy nói với tôi: “Thầy không phải không bồi dưỡng học trò, con giúp thầy tìm học trò đi”.
Từ đó về sau tôi không dám nói nữa, vì sao vậy? Tôi không tìm được học trò, tôi mới hiểu được thầy không phải là không dạy, mà là không có người học. Học thì phải thật sự nghe lời, thật sự y giáo phụng hành. Bằng mặt không bằng lòng, chúng ta còn làm những chuyện lừa gạt thầy của mình, thầy có biết không? Biết chứ, đều rõ ràng. Người nghe Lý lão sư giảng kinh ở Đài Loan vượt hơn năm trăm ngàn người, chúng thường tùy ở bên cạnh thầy có hơn hai mươi người, từ sớm đến tối không rời thầy nửa bước. Hai mươi mấy người này, người nào thực sự học, người nào giả bộ học, trong lòng Lý lão sư đều rõ ràng, đều minh bạch. Thầy biết, thì tôi cũng biết. Lão sư Lý Bỉnh Nam ở Đài Trung, nửa đời sau đều cống hiến cho nơi đó, người chân thật theo thầy học có mấy người? Chỉ có ba người mà thôi, thầy cũng đã cảm thấy an ủi lắm rồi.
Về sau tôi đến Bắc Kinh ghé thăm Hoàng Niệm lão, là người mà tôi liên hệ được lúc ở Mỹ. Khi đó tôi là hội trưởng của giáo hội Phật giáo nước Mỹ, hội trưởng hữu danh mà vô thực. Bên đó đồng tu rất tôn trọng tôi, nói họ muốn mời một vị thượng sư Mật tông đến đó truyền pháp, muốn bàn bạc với tôi. Tôi không đồng ý, tôi nói tổ tiên chúng ta đời đời tương truyền, một môn thâm nhập trường kỳ huân tu, không nên làm những cái khác nữa. Sau đó tôi hỏi họ, vị thượng sư này ở đâu tới? Họ nói ở Bắc Kinh. Tôi liền hỏi tên của vị ấy. Họ nói là “Hoàng Niệm Tổ”. Tôi vừa nghe cái tên Hoàng Niệm Tổ, tên của vị này đối với tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Trước đây Lý lão sư thường nhắc với chúng tôi về ngài. Tôi liền hỏi một câu: “Có phải là cháu của ngài Mai Quang Hi hay không? Họ nói: “Đúng vậy”, tôi nói: “Vậy thì mời ngài ấy đến đây.” Ngài Mai Quang Hi là lão sư của cư sỹ Lý Bỉnh Nam, chúng tôi là học cùng một thầy, học cùng một thầy thì cho dù là pháp môn gì thì cũng sẽ không đi sai đường, không chỉ sai đường. Chúng tôi không phải là bài xích bất kỳ pháp môn nào mà chúng tôi sợ làm loạn pháp môn mình đang tu học. Đây là vị truyền thừa cho chúng tôi, ngài ấy là truyền nhân của ngài Hạ Liên Cư, cháu của Mai đại sư. Tôi tuy chưa từng gặp qua ngài nhưng tri kiến của ngài nhất định không sai lầm, tôi hoan nghênh ngài ấy đến.
Sau khi ngài ấy tới thì mang theo một bộ chú giải Kinh Vô Lượng Thọ, in theo kiểu quay ronéo. Chúng ta biết kỹ thuật in ấn này in không quá 150 bản mỗi lần. Sau 150 bản thì chữ bị mờ không rõ nữa, cho nên số lượng rất ít. Ngài chỉ mang tới một bộ này tặng cho tôi, tôi xem xong thì vô cùng hoan hỷ, tôi hoằng dương bộ kinh này, ngài cũng hoằng dương bộ kinh này, khi đó cả thế giới chỉ có hai người hoằng dương bộ kinh này, cho nên xem rồi vô cùng hoan hỷ. Ở nước Mỹ không có cơ hội gặp mặt, ngài ở nước Mỹ một tháng thì trở về Bắc Kinh, cho nên tôi nhất định phải đi Bắc Kinh thăm ngài.
Chúng tôi vừa gặp đã thân, vì đều học cùng một thầy, ngài rất cảm khái nói: “Thầy Lý Bỉnh Nam có một người học trò như pháp sư đây là đủ rồi”. Chúng ta cùng theo một lão sư, phải biết ân đức của lão sư, phải báo ân. Dùng phương thức gì để báo ân? Y giáo phụng hành. Phật dạy chúng ta “diệt trừ tham sân si”, dạy chúng ta “siêng tu giới định huệ”, tham sân si của chúng ta vẫn mỗi ngày tăng trưởng, giới định huệ thì quên sạch sẽ, đó là có lỗi với Phật Bồ-tát, có lỗi với lịch đại tổ sư đại đức truyền pháp. Lão cư sỹ Lý Bỉnh Nam ở Đài Trung dạy học ba mươi tám năm, có thể gặp được ba người học trò thực sự chịu làm. Cách làm như thế nào? Chính là hai câu “biết sai thì sửa, thấy việc thiện thì làm”, chứ không có gì khác. Không thể sửa lỗi, không chịu làm việc thiện, vậy là cam chịu đọa lạc, làm sao có thể thành tựu chứ?
TÔN SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG
TRÍCH THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN,TẬP 68
Được gắn thẻ , , ,

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *