Lão Hòa thượng Hải Hiền làm tấm gương cho chúng ta xem. Ngài 20 tuổi xuất gia, 112 tuổi vãng sanh, sư phụ dạy Ngài một câu Phật hiệu này, Ngài đã niệm 92 năm, Thế giới Tây Phương Cực Lạc, Ngài đã nghĩ 92 năm rồi. Trên thực tế, Ngài nghĩ năm ba năm thì đã thành công rồi, những năm tháng còn lại về sau, là A Di Đà Phật dạy Ngài ở lại thế gian này, làm một tấm gương người tu hành cho mọi người xem, đây gọi là biểu pháp. Làm tấm gương cho người học Phật, làm tấm gương cho người tu Tịnh độ, làm đến khi nào? Đến khi Ngài gặp được cuốn sách “Nếu muốn Phật Pháp hưng, duy chỉ có Tăng khen Tăng”, lúc đó, Ngài biểu pháp viên mãn rồi.
Ngày 13 tháng giêng năm 2013, cư sĩ Lưu của niệm Phật đường Nghĩa Ô và một nhóm năm người, đến chùa Lai Phật huyện Xã Kỳ viếng thăm lão Hòa thượng Hải Hiền 112 tuổi.
Ngày này, trời quang mây tạnh, mặc dù là mùa đông tháng chạp âm lịch, nhưng lại làm người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cư sĩ Lưu và cư sĩ Vinh hai người đến phòng của lão Hòa thượng, nhìn thấy lão Hòa thượng đang cầm một quyển sổ nhỏ đã ố vàng. Mọi người đến gần mở ra xem, thì ra đây là giới điệp của lão Hòa thượng (chứng minh thọ giới). Lão Hòa thượng nhìn thấy mọi người, biểu hiện vô cùng hoan hỷ. Ngài lại lấy vài tấm hình tháng trước chụp, tặng cho hai người mỗi người một tấm. Cư sĩ Vinh vô cùng quý trọng tất cả những gì có liên quan đến Lão Hòa thượng! Bà nhìn ông cụ từ bi, bà cẩn thận, lấy tấm hình cất vào một cái bao đặc biệt mà chính bà mang theo.
Cư sĩ Lưu và vài người còn đem theo một cuốn sách tặng cho tự viện, đây chính là “Nếu muốn Phật Pháp hưng, duy chỉ có Tăng khen Tăng”. Khi họ cầm xuống sách này từ trên xe đi xuống, cư sĩ Lưu lấy một quyển ra cho lão Hòa thượng, lão Hòa thượng không biết chữ, hỏi bà, đây là cái gì? Cư sĩ Lưu đọc tựa cuốn sách cho lão Hòa thượng nghe.
Lão Hòa thượng vừa nghe thấy những chữ “Nếu muốn Phật Pháp hưng, duy chỉ có Tăng khen Tăng” này, thì vô cùng hoan hỷ, Ngài vô cùng vui mừng, giống như bảo bối mà hằng ngày nghĩ đến rơi vào tay vậy. Ngài lập tức tìm ra chiếc áo cà sa mới mà Ngài trân quý, vẻ mặt trang nghiêm mà khoác áo vào, lại rất tỉ mỉ kiểm tra thân trước sau từng chi tiết nhỏ rồi lại chỉnh trang lần nữa, sau đó nói với các cư sĩ rằng: “Tôi cầm quyển sách này, qu vị hãy chụp hình giúp tôi.”
Cư sĩ Lưu hiểu rõ lão Hòa thượng nói: “Đây là lần duy nhất trong đời Ngài chủ động yêu cầu chụp hình cho Ngài. Hành động này của Ngài, đã biểu hiện nguyện vọng thiết tha sâu sắc ở trong tâm Ngài mong muốn cửa Phật đoàn kết, Phật pháp hưng vượng.”
Sau khi chụp hình xong, mấy người bèn anh một câu tôi một câu thỉnh giáo lão Hòa thượng. Bỗng nhiên, gương mặt của Ngài từ vui sướng bắt đầu trở nên vô cùng trang nghiêm. Nét mặt vừa trang nghiêm lại vừa từ bi của lão Hòa thượng, thật sự làm cho cư sĩ Vinh cảm động rồi, bà không cầm lòng được mà quỳ xuống trước mặt lão Hòa thượng Hải Hiền, buộc miệng nói rằng: “Lão Hòa thượng! Ngài vãng sanh Thế giới Tây Phương Cực Lạc đừng quên đến rước chúng con đó!”
“Rước! Rước!” Lão Hòa thượng không ngớt lời đáp trả. Ngữ khí của Ngài đặc biệt kiên định có lực. Nói xong câu nói này, nụ cười của lão Hòa thượng giống như một đóa hoa sen đẹp đẽ nở rộ!
Hai tay lão Hòa thượng nâng cuốn sách “Nếu muốn Phật Pháp hưng, duy chỉ có Tăng khen Tăng”, đã chụp tấm hình cuối cùng trong cuộc đời của Ngài – đây là biểu pháp cuối cùng của Ngài. Bốn ngày sau, Ngài toại nguyện mà đi đến Thế giới Cực Lạc rồi.
(Trích từ sách “Hòa Thượng Hải Hiền 112 tuổi tự tại vãng sanh”, chương 47.)