Chúng ta có món nợ nghiệp, chúng ta có nghiệp chướng, ai làm tiêu hóa cho chúng ta?
Phật đến giúp chúng ta tiêu hóa, Phật đến trả thay cho chúng ta.
Bạn có tội sát sanh, sát sanh phải đền mạng, dựa vào bản thân bạn thì phải luân hồi đền mạng lại cho chúng, Phật nói: “Con đi đi, Tôi đến để đền mạng cho con!”. Phật đền mạng giúp bạn, nó được độ rồi.
Nếu chúng ta đền mạng thì cùng giết cùng sống với nhau, lần này bạn giết ta, lần sau ta giết bạn, mãi mãi luân hồi.
Phật nói: “Bạn đến Tịnh Độ, Tôi đến đền mạng cho bạn”.
Phật làm tiêu nghiệp chướng cho chúng ta, nếu không có công đức vô thượng, không vì chúng sanh “chảy máu như bốn biển lớn” “bỏ xương của thân như núi Tu-di” làm sao có thể cứu chúng ta đến Tịnh Độ được?
Nương vào bản thân của chúng ta, thì làm sao đi được?
Nói nương vào vị thầy kia, nương vào vị đại Hòa thượng nọ, như thế cũng không được, phàm phu không có công đức, cũng không có năng lực thay chúng ta trả món nợ nghiệp được.
Chúng ta không biết đã giết bao nhiêu sinh mạng rồi, cũng chẳng biết trộm cắp bao nhiêu thứ rồi, Phật đều muốn trả nợ cho chúng ta.
Ngài dùng thứ gì để trả nợ?
Sáu chữ danh hiệu là đủ rồi, toàn bộ công đức đều ở trong đó.
Cho nên nói “không chút ghét bỏ, mãi mãi không lìa xa”, không nên nói “Ài dà! Đại khái ta không có phần, Phật có thể không cần ta rồi, bởi vì ta thấp kém như thế này”, không thể có lối suy nghĩ thụt lùi như vậy, cần hồi tâm niệm Phật.
Pháp Sư Tịnh Tông.
(Bài từ fb Vãng Sanh Cực Lạc)