Mấy ngày trước, có mấy vị đồng tu của chúng ta ở nơi đây đã đi cùng cư sĩ Lý Mộc Nguyên, tôi cũng có tham gia, nhìn thấy nơi này có một vị lão tu 101 tuổi là bà Hứa Triết. Bà cả đời đều sống trong thế giới của tình yêu thương, hạnh phúc mỹ mãn. Bà nói với tôi bà là một thanh niên 101 tuổi, bà thật sự là một thanh niên. Tôi nhìn thấy dáng vẻ của bà cũng tầm 40-50 tuổi mà thôi, nói thế nào cũng không thể tin được. Bà còn lấy giấy chứng minh nhân dân ra cho chúng tôi xem, là thật, không phải giả, bà sinh năm 1900, năm nay là năm 2000 rồi. Dựa theo cách tính tuổi của người phương Đông thì bà đã 101 tuổi rồi. Bà là người Triều Châu, Quảng Đông, cho nên bà biết nói tiếng Quảng Đông, biết nói tiếng Triều Châu, biết nói tiếng Anh, cũng biết nói tiếng phổ thông (Quan Thoại). Tuổi tác đã cao như vậy, chúng ta từ trên phương diện sức khỏe thể trạng của bà mà nhìn thì bà giống như một người thanh niên. Tôi để ý quan sát thì thấy bà chỉ mất 1 cái răng, bà nói với tôi toàn bộ răng của bà là răng thật, chỉ mất một cái thôi. Thị lực rất tốt, ngày ngày đều đọc sách, không cần dùng mắt kính, mắt tai đều tinh nhạy, phản ứng mẫn tiệp, vô cùng có trí huệ, mỗi ngày còn đi làm công quả. Hôm qua tôi giảng kinh vốn dĩ định mời bà đến giảng đường này của chúng ta để gặp mặt một chút, nhưng hôm qua bà phải lên lớp. Bà hiện tại mỗi tuần có mấy lớp học, dạy người ta tĩnh tọa, lúc chúng tôi đến bà còn biểu diễn trồng cây chuối cho chúng tôi xem, người thông thường chúng ta 50-60 tuổi thì không dám làm nữa rồi. Bà còn có thể thực hiện động tác trồng chuối cho bạn xem, biểu diễn cho bạn xem. Bà nói cho chúng ta biết bà một đời tâm địa thanh tịnh, không phiền não, không âu lo, không vướng mắc, đây chính là đạo dưỡng sinh. Cả đời không nhìn lỗi lầm của người khác, tôi hỏi bà khi nhìn thấy một số người làm những việc không tốt, nhìn thấy người ác, bà có cảm nhận gì hay không? Bà nói không có, thấy như không thấy. Bà lấy một ví dụ cho chúng tôi, ví dụ như chúng ta đi bộ trên đường nhìn thấy người đi lại trên đường rất nhiều, trong tâm không lưu giữ lại một ấn tượng gì. Trong kinh Phật đã nói với chúng ta, thế nào gọi là không để lại ấn tượng? Không để ấn tượng chính là chuyển thức thành trí, phàm phu chúng ta là dùng thức. Thức thứ 6 là phân biệt, thức thứ 7 là chấp trước, thức thứ 8 là lưu ấn tượng. Pháp sư Giao Quang ở trong chú giải Kinh Lăng Nghiêm đã dạy chúng ta “xả thức dụng căn”. Xả thức là chúng ta không dùng thức thứ 6, cũng chính là nói chúng ta không phân biệt. Không phân biệt, vậy bạn dùng là cái gì? Diệu quan sát trí. Ta không dùng thức thứ 7, thức thứ 7 là chấp trước, không chấp trước thì bạn dùng bình đẳng tánh trí, không dùng A-lại-da thức. A-lại-da thức là lưu lại ấn tượng, không lưu lại ấn tượng thì chính là đại viên cảnh trí. Cho nên cuộc sống của bà, cái mà bà dùng là trí huệ. Trong nhà Phật thì nói bà ở trong cuộc sống thường ngày khi đối người tiếp vật đã dùng tứ trí Bồ-đề, nên bà khỏe mạnh sống lâu, một chút bệnh tật cũng không có. Chúng ta 40-50 tuổi đã lưng đau gối mỏi, người ta thì không chút bệnh gì, hoàn toàn khỏe mạnh. Cho nên nói bà là một thanh niên, đây là danh xứng với thực, bà thật sự là người thanh niên, tôi chính mắt nhìn thấy, tôi cũng chân thật chứng minh được.
Ngày trước lão sư Lý đã nói với chúng tôi, điển tịch căn bản của y học Đông y là Hoàng Đế Nội Kinh, trong phần “Linh Khu” nói thọ mạng bình thường của con người là sống đến 200 tuổi. Bạn không thể sống đến 200 tuổi là do bạn đã chà đạp sức khỏe của mình. Đồng học của chúng ta hỏi bà, bà có nổi giận hay không? Không có, cả đời bà chưa từng nổi nóng, chưa từng nổi giận. Bà nói với chúng tôi, một phút nổi giận, chỉ một phút phát cơn thịnh nộ thì phải mất ba ngày mới khôi phục lại được trạng thái bình thường. Những lời này tôi nghe xong đều tin, tôi biết. Nhà Phật, nhà Đạo đều nói đến đạo dưỡng sinh. Thế nào là khỏe mạnh nhất? Đó là thân thể tâm tình hòa quyện với đại tự nhiên thành một mảng, đây chân thật là đạo dưỡng sinh, hoàn toàn hòa hợp với tự nhiên. Thất tình ngũ dục đều là nhiễu loạn tự nhiên, phá hoại hoàn cảnh tự nhiên. Trong thất tình ngũ dục, thất tình là “mừng, giận, buồn, vui, ưa thích, chán ghét, ham muốn”, trong Phật pháp thì gọi là “tham sân si mạn”. Thứ nghiêm trọng nhất, có sức mạnh phá hoại lớn nhất là sân hận, là nổi giận. Hoan hỷ, ưa thích chỉ là những chấn động nhỏ, mặt phá hoại nhỏ, không phải là việc quá nghiêm trọng, đều có sự tổn hại. Người chân thật tu đạo tâm địa thanh tịnh, nhất định không có ý niệm về ngũ dục lục trần, nên họ được trường sinh bất lão. Nhưng khi tiếp xúc với cảnh giới bên ngoài dường như cũng có biểu hiện mừng, giận, buồn, vui, đó là gì vậy? Đó là để ứng phó với người đời chứ không phải thật sự là có mừng, giận, buồn, vui. Đó là hằng thuận chúng sanh, tùy hỷ công đức mà trong nhà Phật đã nói. Bạn đang ưu tư lo lắng, còn tôi cứ ngồi đây nói cười vậy thì thật sự là không hợp với thế sự cho lắm. Khi bạn đang có chuyện đau buồn thì tôi cũng biểu hiện ra một chút dáng vẻ bi ai cho bạn thấy, hơn nữa đây là phát từ trong nội tâm, không phải là hư vọng. Chúng sanh có mừng, giận, buồn, vui, thật tình mà nói là họ đã xa lìa chân tâm, là hư ngụy. Đạo lý trong đây rất sâu, không thâm nhập kinh tạng thì bạn sẽ không thể hội được.
Cho nên tâm địa thanh tịnh thì vĩnh viễn sẽ sống ở trong cảnh giới đại từ bi, người như vậy sẽ không già, người như vậy sẽ không suy, người như vậy không mê không tà không nhiễm. Trong nhà Phật thì gọi là công đức thù thắng cứu cánh viên mãn, niềm vui chân thật là đây. Phàm phu thì không có, mới tán thán khen ngợi bạn vài câu thì bạn đã quá đỗi vui mừng rồi, nói vài câu khó nghe một chút thì bạn nổi giận suốt mấy ngày trời không bình tâm lại được. Đây gọi là tự sát, đối với mình hay đối với người đều không lợi ích. Cho nên ở trong kinh Phật thường gọi người thế gian là “kẻ đáng thương xót”, thật sự là rất đáng thương. Vị lão tu này trong suốt cuộc đời có gặp những sự việc [khen chê] này hay không? Thật sự là rất nhiều, có người thì tán thán bà, có người thì hủy báng bà, có người sỉ nhục bà. Bất luận là bạn tán thán cũng được, sỉ nhục cũng được, bà đều không quan tâm, bà không chấp trước, nhất định không để ở trong lòng, nhất định không xem nó thành một sự việc gì cả, mà trong tâm chỉ có một tấm lòng yêu thương. Sách của bất kỳ tôn giáo nào bà cũng đọc, nhưng đối với Phật giáo thì lại đặc biệt có sự cảm mến. Bà nói các bạn đồng học thường hỏi bà “khi nhìn thấy những thứ ma quỷ thì bà làm thế nào?” Câu trả lời của bà là: “Tôi xem tất cả tôn giáo trên thế gian này đều là một một mảng quang minh xán lạn.” Kinh Hoa Nghiêm nói: “Viên nhân thuyết pháp vô pháp bất viên” (người liễu đạo thuyết pháp, vạn pháp đều viên mãn). Đây chính là lời một người trí huệ viên mãn đã nói, trên thực tế bà là Bồ-tát, thật sự là một chút cũng không giả. Đối với Ngũ giới, Thập thiện, Tam phước, Lục độ, nếu bảo tôi cho điểm bà thì tôi đều sẽ cho 10 điểm. Cuộc sống cá nhân của bà vô cùng đơn giản, mỗi ngày ăn một bữa. Cuộc sống của bà đã quay trở về với tự nhiên. Chúng ta cũng có người ăn mỗi ngày một bữa, trong thức ăn vẫn còn phải bỏ thêm một chút dầu đường muối mắm, bà thì hết thảy đều không có, chỉ có rau xanh, nhiều lắm thì bà chỉ dùng nước để luộc những loại rau củ này. Loại gia vị gì cũng đều không có, hoàn toàn đã quay trở về với tự nhiên. Còn quần áo thì bà nhặt quần áo cũ rách của người ta về để mặc, không phải là bà không có tiền, người ta cúng dường cho bà rất nhiều. Bà nói: “Người khác cho tôi nhiều tiền như vậy là muốn tôi thay họ làm một chút việc tốt, thay họ tu phước, số tiền này tự mình không thể dùng được.”. Quần áo bà đi nhặt về đã cũ rách rồi. Bà nói nếu bà may một bộ quần áo mới để mặc, chăm chút trang điểm tự mình ăn mặc đẹp đẽ một chút, trong khi đó thế gian này vẫn còn rất nhiều người không có quần áo để mặc, không có cơm để ăn. “Vậy thì tôi làm sao mà xứng đáng với họ được chứ?”. Có như vậy bạn mới hiểu tình yêu thương của bà là chân thật, không phải là giả, bà yêu thương hết thảy chúng sanh. Chúng tôi ngày ngày đều giảng chân thành, thanh tịnh, bình đẳng, chánh giác, từ bi, chúng ta còn chưa làm được, nhưng bà thì hoàn toàn đã làm được rồi. Nhìn thấu, buông xuống, tự tại, tùy duyên, niệm Phật bà cũng làm được rồi. Chỗ tốt của việc học Phật, lợi ích của việc học Phật thì từ trên dáng vẻ thân thể của bà chúng ta đã được chứng kiến, từ trên người của bà chúng ta có thể kiểm chứng được, đã chứng minh được. Bà sống cuộc sống tiết kiệm như vậy, chúng ta nhìn thấy bà dường như là rất bần hàn, nhưng trên thế gian này bà mới là người vui sướng nhất, là người hạnh phúc nhất, không ai có thể so sánh được với bà. Bà đã 101 tuổi rồi mà vẫn tự mình ở trong một ngôi nhà, không cần ai chăm sóc, bà còn đi chăm sóc người khác. Mỗi ngày đều đi ra ngoài, một số người nghèo cùng đói rét, bà đều đến giúp đỡ họ, đến chăm sóc họ. Và nói với tôi có người thuê nhà ở mà tìm không được nhà, bà còn đi tìm nhà thuê giúp họ. Có một số người không có tiền trả tiền điện tiền nước, thế là bà cũng đi trả giúp họ, không có gì để ăn thì bà liền tặng gạo. Ngày hôm đó tôi cũng đi đến xem, ngôi nhà nhỏ đó của bà đại khái có thể chất được khoảng chừng 20-30 bao gạo, người ta tặng cho bà, thế là bà đem đi bố thí, đi đến đâu cũng bố thí. Đây là tấm gương tốt của việc “thương người yêu vật”, tu hành chứng quả, chúng ta đã nhìn thấy rồi. Tôi đã nói với cư sĩ Lý, phải mời bà đến đạo tràng Cư Sĩ Lâm, khi chúng tôi giảng kinh thì mời bà lên đây cho mọi người gặp mặt. Chúng ta nếu chân thật có thể tiếp nhận Phật pháp, y giáo phụng hành thì cũng sẽ có thành tựu giống như bà, cũng có thể chân thật đạt được hạnh phúc mỹ mãn giống như bà vậy. Cả đời bà đã xây dựng được mười mấy viện dưỡng lão, công việc của cả một đời là chăm sóc người già, chăm sóc người bệnh. Trong Phật pháp gọi là “bố thí vô úy”, quả báo đạt được là khỏe mạnh sống lâu. Cho nên chúng ta thấy bà bố thí tài, bố thí pháp, bố thí vô úy. Bà lấy bố thí vô úy làm chính, bố thí tài và bố thí pháp là phụ, thế nhưng việc bố thí của bà “một tức là ba, ba tức là một”. Bà lấy việc bố thí vô úy làm chủ, cho nên quả báo này đã hiển bày ra trước mắt chúng ta. Chúng ta có lòng tin sâu không nghi đối với giáo huấn của Phật-đà, phải nên nỗ lực y giáo phụng hành, mở rộng tâm lượng, yêu thương chúng sanh. Hôm đó chúng tôi cũng hỏi bà rốt cuộc tin tôn giáo nào? Bà nói bà tin vào tôn giáo của lòng yêu thương. Những lời này rất có đạo lý, tôn giáo của tình yêu thương đã bao gồm tất cả tôn giáo rồi, không sót tôn giáo nào cả. Lời nói tuy đơn giản nhưng ý nghĩa thì vô tận, là việc mà chúng ta nên học tập.
TÔN SƯ TỊNH KHÔNG CHỦ GIẢNG
TRÍCH THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN,TẬP 97