Chuyện nhân quả - vãng sanh

Hết ung thư trong chưa đầy một tháng nhờ Phật pháp

Bát Chánh Đạo
Tôi có một cô em gái, rất dễ thương và ngoan hiền, năm nay em gái tôi 24 tuổi, sớm đã quy y Tam Bảo với pháp danh Hạnh Nhuần.
Còn tôi tên Tiến, pháp danh Chân Tuệ, quê tôi là mảnh đất trung du Phú Thọ, hiện tôi công tác tại Viện Kiểm Sát Tối Cao. Anh em chúng tôi tôi lớn lên trong một gia đình gia giáo, mọi người sống bên nhau hòa thuận, cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua cho đến một ngày kia…
Khoảng tháng 6 năm 2019, em tôi bị đau bụng dữ dội, gia đình liền đưa em xuống Bệnh viện Phụ Sản Trung Ương (Hà Nội), phải khám đến hai lần, các bác sĩ mới tìm ra nguyên nhân. Và họ báo cho gia đình tôi một tin như sét đánh: em tôi bị ung thư buồng trứng, và khối u lớn đến 8,5 cm. Vốn gia đình tôi rất chu đáo về vấn đề sức khỏe, nên mọi người định kỳ đều đi khám tổng quát ở bệnh viện lớn. Em gái tôi cũng không ngoại lệ, vậy mà cũng không tìm ra bệnh sớm hơn. Vì khối u quá lớn, bệnh viện lập tức tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u.
Nếu như bạn có một chút kiến thức về ung thư, hẳn bạn cũng biết, khối ung thư một khi đã đụng đến dao kéo, mổ xẻ, thì chắc chắn sẽ xuất hiện di căn. Nghĩa là bất kỳ đâu trong cơ thể sẽ mọc ra những khối ung thư mới, còn nguy hiểm hơn, khó trị hơn khối ung thư ban đầu. Trong giới y học có một cách nói hình tượng: “Một khi động dao phẫu thuật, tế bào ung thư sẽ bùng phát như một trận bão lửa, bùng nổ mạnh như mìn vậy.”
Bởi phẫu thuật sẽ để lại vết thương, miệng vết thương sẽ phá vỡ ranh giới của các tế bào bình thường, các tế bào ung thư trong máu sẽ nhân cơ hội lan rộng, nhanh chóng thâm nhập vào các mô lành mạnh xung quanh, cuối cùng bùng phát nặng hơn. Vậy nên sau khi bác sĩ phẫu thuật xong, thì yêu cầu gia đình chúng tôi, sau 2 tuần phải đưa em tôi xuống tiến hành hóa trị.
Bác sĩ giải thích, nếu sau 2 tuần không tiêm hóa chất, 100% sẽ di căn, mọc ra những khối ung thư mới còn nguy hiểm hơn, em tôi coi như cầm chắc cái chết. Bố tôi thương con gái, chắc chắn chẳng tiếc gì, dù có bán hết nhà cửa, ruộng vườn để cứu con, bố tôi chắc chắn sẽ làm.
Tuy nhiên, ông rất tỉnh táo. Bố tôi lên mạng tìm hiểu kỹ mọi thông tin về bệnh ung thư, về các cách điều trị hóa trị, xạ trị, thì nhận ra rằng, thực chất đó chỉ là là những phương pháp cầm cự, nếu may mắn, thì bệnh nhân sống thêm được vài năm, nhưng vài năm này là những tháng ngày đầy đọa.
Vì hóa chất, hay những tia xạ trị bên cạnh việc diệt ung thư, cũng sẽ tàn phá cơ thể khiến bệnh nhân đau đớn quằn quại, vô cùng thống khổ. Còn nếu không may mắn, bệnh nhân có thể chết ngay trong vòng 30 ngày sau khi hóa trị, kể cả là ở những nước công nghệ y học tiên tiến như Mỹ, Nhật …
Bác sĩ Makoto Kondo, là bác sĩ xạ trị bệnh viện đại học Keio, với 40 năm điều trị ung thư, từng được giải thưởng “Kikuchi Kan lần thứ 60” năm 2012 ( giải thưởng cho các giới nhân sĩ có đóng góp to lớn cho nền văn hóa Nhật Bản) đã thành thật mà nói với thế giới rằng, điều đáng sợ không phải ung thư mà là “điều trị ung thư”. Ông khuyên bằng tất cả lương tâm nghề nghiệp của mình rằng, khi chẳng may bị ung thư, bệnh nhân không cần điều trị bởi vì điều trị hóa trị liệu rất độc hại, nó khiến cho người bệnh đau đớn, nhưng lại sẽ vẫn bị tử vong, thậm chí còn nhanh hơn không điều trị.
Thay vào đó hãy giữ cho mình được trạng thái tinh thần tỉnh táo, cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời còn tốt hơn. Có bệnh thì vái tứ phương, trong 2 tuần đó, cả nhà tôi ai nấy đều hoang mang, rầu lo khôn xiết, loay hoay tìm kiếm mọi nơi phương thuốc hữu hiệu cứu em tôi. Và tôi cũng vậy, tôi cố gắng tìm kiếm trên internet mọi cách hiệu quả có thể chữa bệnh ung thư. 
Lần đó lên Youtube tìm kiếm, may sao tôi tìm được một video phóng sự, kể về trường hợp cô Hà Thị Dém, bị ung thư tử cung giai đoạn cuối, khi ấy đang điều trị ở bệnh viện ung bướu. Cô may mắn được một người tặng cho cuốn sách “Bệnh viện trả về, Phật Pháp cứu sống”.
Ban đầu cô cũng chẳng tin, nhưng sau tiền hết, lại chứng kiến rất nhiều người bán nhà bán cửa, chạy tiền để hóa trị, xạ trị… Để rồi cũng chết. Cô nghĩ lại, không chạy chữa nữa, trở về quê, theo hướng dẫn trong sách, mỗi ngày trì chú Vãng Sinh liên tục không tính đếm số lượng.
Vậy mà cuối cùng lại khỏi, bác sĩ kiểm tra kỹ càng rồi chứng nhận cô khỏi bệnh ung thư, ngạc nhiên không hiểu vì sao. Một hy vọng lóe lên trong tôi. Lập tức tôi lên mạng tìm kiếm file cuốn sách “Bệnh viện trả về, Phật Pháp cứu sống” đó, in ra cho gia đình cùng đọc.
Đọc xong, bố tôi – người nắm giữ quyết định chính, cũng như mọi người trong gia đình đã trải qua một cuộc chiến đấu tư tưởng kịch liệt, một bên là nghe theo lời bác sĩ bệnh viện K, tiến hành bằng hóa trị kéo dài mạng sống cho em tôi. Một bên là tin tưởng Phật Pháp, dùng những các môn của Phật mà cứu em tôi. Tôi tin đây là lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời của bố tôi, vì nó là sống chết, là tính mạng của con gái ông.
Cuối cùng, bố tôi chọn Phật Pháp. Cả nhà đưa em gái tôi về Phú Thọ, theo những hướng dẫn trong sách, dốc sức làm theo. Đầu tiên là sám hối và cầu siêu cho oan gia trái chủ. Hiểu Phật Pháp rồi, chúng tôi biết hầu hết những bệnh tật nói chung, và bệnh ung thư nói riêng, chính là do những vong hồn những chúng sinh bị ta hại trong kiếp này, và cả những kiếp xưa, gọi là oan gia trái chủ.
Họ kéo đến báo thù, tác động âm thầm trong vô hình mà tạo ra bệnh tật, cũng như đủ loại khổ đau khác. Vậy muốn hết bệnh, không thể không sám hối với họ. Một khi oan gia chịu tha thứ, buông bỏ hận thù, đồng ý tiếp nhận siêu độ, thế thì mới có cơ may khỏi bệnh.
Suốt hơn 20 ngày liên tiếp, gia đình chúng tôi ngày nào cũng tổ chức Nghi thức Sám Hối Và & Cầu Siêu Oan Gia.
Nội dung của nghi thức này là đem hết tâm thành mà dãy bày sám hối với các vong linh oan gia, khẩn khoản xin họ tha thứ. Lại tụng kinh – niệm Phật – trì chú, hồi hướng công đức đó giúp các vong linh oan gia trái chủ được siêu thoát.
Sau hơn 20 ngày, thì giảm bớt tần suất, một tuần tổ chức 3 – 4 buổi. Ngoài ra, em gái tôi còn tụng kinh Địa Tạng, (tổng cộng khoảng được mười mấy quyển), và đọc chú vãng sinh 108 biến mỗi ngày.
Cả nhà có bao nhiêu tiền, liền xuất ra tổ chức phóng sinh liên tục. Chúng tôi ra chợ mua các loài cá chạch, ốc, cua… sắp bị đem giết mà thả cho chúng được tự do. Trước khi thả không quên đọc Nghi Thức Phóng Sinh (trang 283 cùng trong sách này) để công đức phóng sinh được viên mãn.
Bố tôi còn xuất tiền để tạo tượng Phật nữa, được bao nhiêu công đức, đều hồi hướng cho oan gia trái chủ, và cầu hóa giải nghiệp chướng của em gái tôi.
Nói chung là cứ trong sách đề cập đến cách thức nào, là em tôi và cả nhà thực hiện đầy đủ, nhiệt tình hết mức có thể, không có nề hà, không có ngại khó, ngại khổ gì cả. Kỳ diệu thay, em tôi cứ thế mà đỡ đau dần, sức khỏe tốt lên trông thấy. Để cho chắc ăn, ngày 7/8/2019, gia đình lại đưa em xuống Bệnh viện K – Hà Nội khám lại.
Kết quả: không di căn, không còn một tế bào ung thư nào, em tôi hoàn toàn khỏi bệnh. Bác sĩ cũng ngỡ ngàng với kết quả xét nghiệm của chính họ. Còn cả gia đình tôi thì vỡ òa trong hạnh phúc.
Vi diệu thay những liều thuốc của Phật Pháp! Tuyệt vời thay quyết định của bố tôi. Đứng trước ngã rẽ khó khăn trong đời, bố đã sáng suốt chọn được hướng đi đúng, để em gái tôi có thể bình phục, sống tiếp những tháng ngày thanh xuân phơi phới, lại còn hóa giải được bao nhiêu mối oán thù với các oan gia trái chủ, nhiều kiếp sau không còn phải gặp lại họ trong cảnh báo thù rửa hận, mạng đền mạng nữa.
Theo số điện thoại trong sách, tôi gọi điện cho Quang Tử – chủ biên cuốn sách “Bệnh viện trả về, Phật Pháp cứu sống” để cảm ơn, và cũng để kể lại câu chuyện kỳ diệu của gia đình mình, góp thêm một minh chứng người thật việc thật, để cuộc đời hiểu rõ được oai lực phi thường của Phật Pháp. Phật Pháp không phải chỉ là những phép lạ đẫm màu huyền thoại trong truyện cổ tích với những lời cầu xin được ông Bụt đáp ứng. Không, chúng ta không nên hiểu Phật Pháp một cách thụ động như vậy, chỉ biết ỷ lại vào sự cứu độ của chư Phật, còn chính mình thì chẳng làm cái gì ngoài những lời cầu xin.
Phật Pháp chân chính là những đường lối tu hành rõ ràng được đức Phật Thích Ca Mâu Ni giảng dạy chi tiết từ cách đây hơn 2.500 năm, được lưu lại trong kinh điển, có quy mô, có hệ thống, phương pháp cụ thể, rạch ròi.
Chỉ cần chúng ta hiểu rõ và dốc lòng, tận lực làm theo một cách chính xác, thì sẽ có kết quả.
Em gái tôi, cả nhà tôi có được kết quả này, không phải là nhờ sự cầu xin, mà là nhờ quá trình nỗ lực thực hành theo chỉ dẫn của Phật Pháp, sám hối nghiệp chướng, hóa giải oan gia, tạo nhiều công đức lành, và nỗ lực ấy đã tạo nên kì tích. Đây chính xác là khoa học. Chỉ là môn “khoa học này” vượt quá xa với kiến thức của những nhà khoa học hiện tại.
Nhà bác học lỗi lạc nhất mọi thời đại – Albert Einstein, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng mọi tôn giáo trên thế giới, cuối cùng ông đưa ra tuyên bố: “Nếu có một tôn giáo nào đáp ứng những nhu cầu của khoa học hiện đại, thì đó là Phật Giáo. Phật Giáo không đòi hỏi phải xét lại mình để cập nhật với những khám phá gần đây của khoa học. Phật Giáo không cần từ bỏ quan điểm của mình để đi theo khoa học, vì Phật Giáo bao gồm khoa học cũng như vượt qua cả khoa học.”
Einstein đã hiểu ra điều ấy. Gia đình chúng tôi giờ cũng đã hiểu ra điều ấy. Hi vọng tất cả mọi người đều cùng sớm hiểu ra, để không đánh mất cơ hội quý giá trong cuộc đời mỗi con người, đó là được học hỏi & thực hành theo Phật Pháp.
Nguồn: Bệnh viện trả về Phật pháp cứu sống – Quang Tử
NAM MÔ ĐẠI BI QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT 🙏
NAM MÔ ĐẠI NGUYỆN ĐỊA TẠNG VƯƠNG BỒ TÁT 🙏
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT 🙏
Được gắn thẻ , ,

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *