Chuyện tốt trên thế gian chỉ có một chuyện, đó là giúp đỡ chúng sanh phá mê khai ngộ, đó là chuyện tốt. Những chuyện tốt khác đều chẳng thể thoát khỏi lục đạo luân hồi, đều là nghiệp luân hồi.
Chỉ có niệm Phật cầu sanh Tịnh độ là chuyện tốt. Đã thật sự hiểu rõ ràng, minh bạch ,hãy dốc hết tâm lực để niệm Phật. Có nghi hoặc thì phải nghe giảng kinh, phải đọc kinh, giúp quý vị phá mê, sanh tín. Quý vị có nghi hoặc, tín tâm chẳng đủ nên phải nghe kinh, đọc kinh hòng giúp quý vị đoạn nghi, sanh tín.
Khi tín nguyện đã vững chắc, có thể không đọc kinh, có thể không nghe giảng, nhất tâm niệm Phật là được rồi. Nếu còn nghi hoặc, tín tâm còn chưa vững chắc, kinh giáo sẽ giúp đỡ quý vị rất nhiều.
Nếu không có kinh giáo rất dễ đọa lạc, tự mình chống đỡ không nổi. Do đó kinh giáo là trợ duyên của Phật, Bồ Tát đối với chúng ta. Đời nay ta sống được bao lâu?
Dù vất vả kinh doanh, khi có của cải ta hưởng được mấy năm? Nếu chúng ta đọc lịch sử, quý vị xem vua chúa các thời đại, phước báo lớn nhất có thể qua được hai mươi năm, được mấy người? Quá nữa không hơn hai mươi năm tại vị, họ hưởng hết tại vị sáu mươi năm là ghê gớm. Cho rằng thế nào?
Niềm vui ở phương Tây không bằng trên trời. Đọc kinh Phật chúng ta quan sát bằng phương pháp khách quan, không bằng trên trời, trên trời thế nào ? Ăn chơi khoái lạc, thế giới Cực lạc suốt ngày học hành, làm học sinh ở phương Tây. Phật A Di Đà suốt ngày giảng kinh, suốt ngày lên lớp, hình như không lúc nào ăn uống vui vẻ, không bằng.
Họ không biết đến phước tu thiện, tuy được sinh lên trời, nhưng thọ mạng cõi trời có hạn. Tuy sống lâu, nhưng vẫn có thời hạn, thời hạn đến họ cũng phải chết, chết rồi lại quay lại luân hồi.
Quý vị hưởng hết phước báo cõi trời, hết phước sau khi chết đi ác nghiệp liền hiện ra, ác báo cũng hiện ra. Sau khi đã chết ở cõi trời thì không có cách nào sinh trở lại đó, đoạ lạc xuống dưới, đấy là nỗi khổ.