Pháp cúng dường được thông minh trí huệ. Vô Uý cúng dường được mạnh khoẻ trường thọ. Phải làm thật, không nên keo kiệt, không nên sợ hãi. Không cần tôi cho hết, nhưng cho hết sau đó phải làm thế nào? Người ta sợ nên không dám cúng dường. Không nên sợ, cứ thử xem, càng thí càng nhiều. Lời Phật dạy không sai chút nào!
Tôi học Phật năm 26 tuổi, Chương Gia đại sư dạy tôi. Đại sư rất giỏi, biết xem tướng. Đại sư thấy tôi còn trẻ mà không có phước báo, số mạng rất khổ. Ngài coi tướng nói tôi hoàn toàn không có của cải, cũng không có chức vị, nghĩa là nói làm quan, tôi không có số làm quan, cũng không có số phát tài. Vậy thì số gì? Bần tiện, bần tiện đến cùng tột, phải đi ăn xin. Mạng như vậy là do trong quá khứ không tu tài bố thí, không tu vô uý bố thí, cũng may là trong quá khứ có một chút pháp bố thí, nên còn một chút thông minh trí huệ. Thầy dạy tôi phải nhanh bổ sung những thứ thiếu sót đó. Vì sao vậy? Hoằng pháp lợi sanh cũng không thiếu được tài, không có tài lực ủng hộ, thì không làm được việc hoằng pháp lợi sanh. Nên dạy tôi nỗ lực thực hành phương pháp này.
Lúc đó tôi nói với Thầy, tôi không có tiền tài, đến tiền ăn còn thành vấn đề thì làm gì có của cải mà bố thí?
– Chương Gia đại sư rất nghiêm khắc nói với tôi. Thầy nói, một cắc có hay không?
– Tôi nói một cắc thì được.
– Một hào có hay không?
– Được.
– Một đồng thì sao?
– Cũng miễn cưỡng.
– Nên bắt đầu từ một cắc, một hào, một đồng đó. Cứ như vậy mà làm.
Như vậy tôi mới hiểu! Một hào một đồng đi đâu để bố thí? Có.
Vì tiếp xúc Phật giáo, trước đây không hề vào chùa, hiện nay thường đi đến chùa. Đến chùa làm gì? Mượn Đại Tạng Kinh xem, tôi ở trong chùa xem kinh, chép kinh. Có người in kinh, in sách từ thiện. Cầm một tờ giấy đến kêu mọi người ủng hộ, tôi cũng đăng ký một đồng, năm hào. Như vậy chính là bố thí. Còn có phóng sanh, phóng sanh cũng lấy một tờ giấy, tập trung tiền lại mua cá phóng sanh. Điều này tôi cũng thích làm, đó là vô uý bố thí. Nên bắt đầu làm như thế. Chỉ cần thật có tâm bố thí là tốt rồi, càng thí càng nhiều.
Lúc trẻ không dám mơ mình làm được như vậy. Những năm gần đây, mỗi năm bố thí bao nhiêu tiền? Trên một vạn tiền Mỹ, tiền từ đâu mà có? Không biết. Họ đến cúng dường trên nhiều phương diện, tôi đều bố thí hết, càng thí càng nhiều. Mới biết đức Phật không nói vọng ngữ. Quý vị xem những gì tôi đạt được, của cải dùng không thiếu, như vậy là đã đủ. Tiền đem đi làm việc có ích hết.
Pháp bố thí thì tăng trưởng thông minh trí huệ. Chính tôi cảm nhận được điều này. Mỗi năm trí huệ không giống nhau, đích thực đang tăng trưởng. Vô uý bố thí mạnh khoẻ trường thọ. Tôi đã làm 60 năm, chứng minh lời Đức Thế Tôn nói đều là thật không phải giả. Chúng ta chịu làm, lập tức được lợi ích, không có gì phải lo lắng. Tiền tài thì lo lắng gì? Muốn làm gì cần bao nhiêu tiền nó sẽ đến, không có chướng ngại. Nó không đến, cũng có nghĩa là việc này không nên làm. Việc nên làm thì tiền tự nhiên có. Chư Phật Bồ tát đang quan tâm, Chư Phật Bồ Tát đang thúc đẩy. Quý vị nói tự tại biết bao, an vui biết bao.
(Trích : Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa, tập 365)