Nếu kẻ đã từng làm chuyện ác, về sau sửa đổi, hối hận, chẳng làm các điều ác, vâng làm các điều lành, lâu ngày chầy tháng, ắt được cát khánh, đó gọi là chuyển họa thành phước vậy. Đoạn văn này tổng kết đoạn nhỏ:” Suy gốc nhớ nguồn”, ở phần trước:” Người ta nào phải Thánh Hiền, ai mà không có lỗi, có lỗi mà biết sửa, thì còn điều thiện nào hơn?”. Có lỗi cũng không nên sợ, mà quý ở chỗ có thể sửa đổi. Trong Quán Vô Lượng Thọ Phật Kinh, chúng ta thấy vua A- Xà- Thế tạo tác tội ngũ nghịch thập ác, tội nghiệp mà chúng ta tạo ra so với ông thì tội của chúng ta quá nhẹ. Ông tạo tội rất nặng, quả báo của ông là ở địa ngục A-tỳ. Thế nhưng con người này trong đời quá khứ thiện căn sâu dầy, khi lâm chung ông hối hận, dùng tâm chân thành mà sám hối, niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ, ông được vãng sanh. Thích Ca Mâu Ni Phật đã nói câu chuyện này cho chúng ta nghe, đây là A Xà Thế Vương Kinh trong Đại Tạng Kinh. Phật nói với chúng ta ông không những được vãng sanh mà phẩm vị là thượng phẩm trung sanh, điều này thật sự nằm ngoài suy đoán của chúng ta, là một tấm gương rất tốt cho chúng ta. Tạo tác tội nghiệp cực nặng vẫn có thể vãng sanh, vấn đề là bạn thật sự phải sửa đổi, sửa đổi lại từ trong nội tâm, biết được chính mình sai rồi, về sau vĩnh viễn không bao giờ tái phạm lỗi lầm này nữa.
Hủy báng Tam Bảo, tội lỗi này cũng đều là đọa địa ngục A-tỳ. Lịch đại Tổ Sư Đại Đức khi chưa học Phật đều tạo tội nghiệp này, sau khi học Phật rồi thì sám hối. Bồ Tát Thiên Thân thời kỳ đầu học Tiểu Thừa thì hủy báng Đại Thừa. Sau đó tiếp nhận sự giáo huấn của anh Ngài, biết được chính mình sai rồi, Ngài thề trước Phật muốn cắt lưỡi mình để sám hối. Anh trai Ngài liền nói với Ngài:“Trước đây em dùng lưỡi mình để hủy báng Đại Thừa thì sao bây giờ em không dùng chính cái lưỡi này để tán thán Đại Thừa, vì sao lại muốn cắt lưỡi của mình đi?”. Lúc này Ngài liền tỉnh ngộ ra, từ đó về sau Ngài tán thán Đại Thừa. Đây là tấm gương tốt của việc sửa ác thành thiện. Giả như chúng ta trước đây đã từng báng Phật, báng Pháp, báng Tăng, tạo tác tội nghiệp này thì ngày nay chúng ta làm ngược lại, tán thán Phật, tán thán Pháp, tán thán Tăng, như vậy thì đúng rồi. Đây là Bồ Tát Thiên Thân thị hiện mô phạm làm ra tấm gương cho chúng ta xem. Quay đầu, cần phải dùng hành động để quay đầu, tâm và hạnh đều quay đầu, điều này mới có thể tiêu nghiệp chướng.
Hai câu: “Không làm các điều ác, vâng làm các điều lành”, hiện nay đã trở thành khẩu hiệu suông của nhà Phật, ai cũng biết nói. Câu: “Giữ tâm ý thanh tịnh, là lời chư Phật dạy”, không những người hiện nay biết nói mà người xưa cũng biết nói.
Ngày xưa, vào thời nhà Đường, Bạch Cư Dị gặp Ô Sào Hòa Thượng, vì sao gọi vị Pháp Sư này là Ô Sào? Vì ông làm một cái lều sống ở trên cây giống như tổ chim vậy. Bạn hiểu được cuộc sống của ông vô cùng đơn giản, vạn duyên buông xuống, là một người tu hành lâu năm. Bạch Cư Dị gặp Ngài, khi đó Bạch Cư Dị là thái thú Hàng Châu, thái thú giống như chức thị trưởng hiện nay vậy. Ông gặp được Hòa Thượng Ô Sào liền thỉnh giáo với Ngài: đại ý của Phật giáo là gì? Hòa thượng Ô Sào liền nói bốn câu này: “Không làm các điều ác, vâng làm các điều lành, giữ tâm ý thanh tịnh, là lời chư Phật dạy”. Bạch Cư Dị nghe rồi liền cười nói: “Lời nói này đứa trẻ ba tuổi cũng biết”. Hòa thượng Ô Sào trả lời một câu: “Tuy rằng đứa trẻ ba tuổi có thể nói nhưng ông lão tám mươi vẫn chưa làm được”. Bạch Cư Dị sau khi nghe rồi suy nghĩ thấy rất có đạo lý, chính là cần phải làm được. Làm thế nào mới có thể làm được? Sự việc này vô cùng vô cùng quan trọng, có quan hệ đến tiền đồ của chúng ta, có quan hệ đến đời sau của chúng ta. Đời sau là quả báo, đời này là hoa báo. Nói cách khác, không những quan hệ đến đời sau mà còn quan hệ đến trước mắt của chúng ta, trước mắt có thể tránh hung gặp kiết. Thế Tôn từ bi đến cực điểm, trong Kinh Thập Thiện Nghiệp Đạo có một đoạn khai thị vô cùng quan trọng nhằm vào việc con người chúng ta ngày nay làm thế nào để đoạn ác tu thiện. Phật nói Bồ Tát có một phương pháp có thể vĩnh viễn đoạn dứt nỗi khổ của ác đạo, điều này không chỉ là tam ác đạo mà lục đạo đều là khổ. Bồ Tát có một phương pháp có thể xa lìa hết thảy nỗi khổ của ác đạo. Đó chính là trong nhãn quang của Phật Bồ Tát thì thập pháp giới đều là ác đạo, cho nên ác đạo ở đây không phải là chỉ tam đồ, mà tam thiện đạo, ngay cả Thanh Văn, Duyên Giác, Bồ-tát và Phật trong thập pháp giới đều là ác đạo. Vì sao vậy? Vì chưa minh tâm kiến tánh, chưa khế nhập nhất chân pháp giới, chỉ có nhất chân pháp giới mới là chánh đạo, là thiện đạo, thập pháp giới đều là ác đạo.
Phật nói Bồ Tát có một phương pháp, Bồ Tát ở đây là Pháp Thân Đại Sĩ, nhất chân pháp giới Bồ Tát, phương pháp này là phương pháp gì? Ngài dạy chúng ta “Ngày đêm”, ngày đêm chính là không được gián đoạn, thường niệm, tư duy, quán sát thiện Pháp, không được một mảy may có bất thiện xen tạp. Câu nói này quan trọng, chúng ta cả ngày khởi tâm động niệm, ngôn ngữ hành vi cần phải thường xuyên nghĩ đến thiện Pháp. Chúng ta trong cuộc sống thường ngày, từ sớm đến tối tiếp xúc với hết thảy người, hết thảy việc, hết thảy vật phải thường xuyên nghĩ đến những điều thiện của họ, không được nghĩ những điều ác của họ. Nếu nghĩ điều ác của họ thì chính là biến điều ác của họ thành điều ác của chính mình, bạn nói xem con người này quá ngu si rồi.
Tâm của mỗi người đều là chí thiện, cùng với Phật không sai khác. Hiện tại chúng ta hiểu được rồi, Phật và Pháp Thân Bồ Tát, trong tâm của các Ngài chứa toàn là thiện Pháp, một mảy may ác Pháp đều không có. Phàm phu thì sai rồi, sai chỗ nào vậy? Là trong tâm chứa toàn là ác Pháp, không chứa thiện Pháp, mắt nhìn toàn là nhìn chỗ xấu của người khác, chuyên môn nhớ ác hạnh của người, miệng thì chuyên nói chuyện đúng sai. Hằng ngày của bạn là tâm ác, niệm ác, hạnh ác thì bạn làm sao không đọa đường ác được chứ. Vì sao Bồ Tát có thể xa lìa hết thảy nỗi khổ của ác đạo, siêu vượt thập Pháp Giới? Các Ngài chính là dựa vào trong tâm tuyệt đối không chứa bất kỳ một mảy may ác Pháp nào. Phương pháp này rất tốt, bạn có thể làm được điều này thì như Phật đã nói, bạn thường được thân cận chư Phật Như Lai, Bồ Tát, Thánh Hiền, bạn làm bạn với các Ngài, gia nhập vào câu lạc bộ của các Ngài. Vì sao chúng ta không chuyển đổi lại ý niệm, việc này đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Người khác tạo việc ác, đối với chính mình không có can hệ gì, người khác làm việc thiện thì chúng ta ghi nhớ, học tập, làm theo. Người khác có điều ác thì chúng ta nhất quyết không để trong tâm, nhất quyết không nói ra. Đây là tích công lũy đức, cần phải bắt đầu làm từ chỗ này. Người ác cũng có thiện hạnh, chúng ta tán thán điều thiện, nhất định không nói điều ác, chẳng những miệng chẳng nói ra mà trong tâm nhất định cũng không có, có thể làm được hay không? Có người nói rất khó làm được: “Sau khi tôi nhìn thấy thì ấn tượng liền rất sâu”, vì sao ấn tượng đó lại sâu? Vì bạn để nó vào trong tâm, cho nên bạn mới có ấn tượng. Nếu bạn không để việc đó trong tâm thì lấy đâu ra ấn tượng? Ở Singapore chúng tôi gặp Cư Sĩ Hứa Triết, năm nay bà một trăm lẻ một tuổi rồi. Bà là một người thanh niên một trăm lẻ một tuổi, cả đời bà chưa từng sanh bệnh, cả một đời sống rất vui vẻ, mỗi ngày ăn một bữa, một bữa ăn chỉ ăn rau sống, các loại gia vị như dầu muối tương dấm bà đều không dùng, hoàn toàn ăn rau sống, trở về với đại tự nhiên. Chúng tôi có băng ghi hình đã làm thành đĩa VCD, mỗi người đều có thể lấy một đĩa. Các bạn xem bà đã một trăm lẻ một tuổi mà mới chỉ rụng một chiếc răng, thân thể hoàn toàn không bệnh tật gì, tai mắt đều rõ ràng tinh tường, xem báo chí không cần đeo kính, biểu hiện hoàn toàn giống như người thanh niên vậy. Bà tu như thế nào vậy? Những điều Phật nói trong Kinh bà chưa từng đọc qua, bà chưa từng nghe qua thế nhưng bà đã làm được rồi. Điểm mạnh duy nhất của bà chính là chuyên nhớ điểm tốt của người khác, nhất định không nhớ việc xấu của người. Cư sĩ Lý Mộc Nguyên hỏi bà: “Vậy bà nhìn thấy những người ác, việc ác thì cách nhìn của bà như thế nào?”. Bà lấy một thí dụ: “Tôi nhìn thấy người ác, việc ác giống như nhìn thấy những người đang đi lại trên đường vậy”. So sánh này rất hay, các bạn đi ra đường thấy những người đang đi lại trên đường kia, sau khi trở về hỏi bạn có nhớ được những người đó không? Không nhớ được, vì sao vậy? Là vì bạn không để những người đó ở trong tâm. Từ đó có thể thấy, chúng ta có thể không để điều đó ở trong tâm, bạn cứ muốn để nó ở trong tâm, vậy thì còn có cách nào chứ. Chúng ta đi lại trên đường, bạn xem có rất nhiều người đi lại, cũng nghe thấy họ nói chuyện ở đó, nếu hỏi bạn họ đang nói gì? Rõ ràng là nghe thấy thế nhưng bạn không biết. Điều này là gì? Là vì bạn không chú ý, chú ý là gì? Là đem sự việc đó để vào trong tâm của bạn, đặt vào trong tâm, đó gọi là chú ý. Không chú ý nghĩa là gì? Là không đặt vào trong tâm, tuy là nhìn thấy rồi nhưng không biết, nhìn mà không thấy, nghe mà không nghe. Chúng ta hằng ngày đều làm như vậy, nếu có thể duy trì cách làm như vậy đối với hết thảy người, việc, vật thì tâm của bạn sẽ rất thanh tịnh, bạn sẽ rất tự tại, bạn rất vui vẻ. Vì sao lại ghi nhớ lỗi lầm của người khác, vì sao lại ghi nhớ những điều bất thiện chứ? Phương pháp này của Phật Bồ Tát quá tốt.
Tiêu chuẩn của thiện và ác là gì? Phật nói đó là:” Thập Thiện Nghiệp Đạo”. Thân thì có sát, đạo, dâm, đây là ác hạnh, nhất định không được để ý, nhất định không được để vào trong tâm. Miệng, bạn nghe người khác nói vọng ngữ, ác khẩu, lưỡng thiệt, lưỡng thiệt là bới móc chuyện đúng sai. Ỷ ngữ là lời nói bóng bẩy, đường mật. Ý là tham, sân, si. Đây là thập ác. Phật nói là tiêu chuẩn này, nhất định không được phép có một mảy may thập ác xen tạp vào trong tâm của bạn, trong tâm hoàn toàn tràn đầy thập thiện. Tu học như vậy thì có thể thành đạo vô thượng, có thể thành Phật. Cho nên chúng ta nhìn thấy có rất nhiều tượng Phật, những bức họa hình Phật, phần đầu tượng Phật vẽ một vòng hào quang, trên đỉnh vòng hào quang có viết ba chữ. Ba chữ này có khi dùng chữ Trung văn để viết, cũng có khi dùng Phạn văn để viết, còn có khi dùng chữ Tây Tạng để viết, là giống như nhau cả, đó là: “OM AH HUM”. Ba chữ này có ý nghĩa gì? Là biểu thị sự viên mãn của Thập Thiện Nghiệp Đạo. “OM” là thân nghiệp: không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm. “AH” là khẩu nghiệp: không vọng ngữ, không lưỡng thiệt, không ác khẩu, không ỷ ngữ. “HUM” là ý nghiệp: không tham, không sân, không si. Mười điều này làm được viên mãn rồi thì liền thành Phật. Cho nên Phật nói phương pháp này của Pháp Thân Bồ Tát là chính xác, chúng ta nhìn thấy ba chữ này ở vòng hào quang trên tượng Phật, phương pháp này là căn bản của tu hành, bắt đầu tu hành từ chỗ này và cũng đạt sự viên mãn tại chỗ này. Cho nên:” Lâu ngày chầy tháng, ắt được cát khánh”, chỉ cần có thể đoạn ác tu thiện, đoạn thập ác tu thập thiện thì bạn nhất định đạt được cát khánh, chư Phật hộ niệm, long thiên thiện thần phù hộ cho bạn, đó gọi là:” Chuyển họa thành phước”. Hy vọng các đồng học chúng ta cần phải ghi nhớ thật kỹ, chăm chỉ tu học.
Trích: Thái Thượng Cảm Ứng Thiên – Tập 127
Chủ Giảng : HT.Thượng Tịnh Hạ không.