Bạn có sợ rắn không ?
Đa số sẽ trả lời ngay : “sợ” – hoặc “rất sợ”, rắn mà, mấy ai không sợ đâu. Mẹ tôi và tôi cũng vậy, thấy nó ở đâu là chân tay muốn bủn rủn rồi.
Tôi tên Huệ Vân, hiện tôi 36 tuổi, sống tại Yên Mỹ, Hưng Yên. Nhà tôi vốn làm nông, nên vườn tược nhiều. Hôm đó là ngày 10/4/2020, mẹ tôi làm vườn, vô tình thấy một con rắn cái dài cả mét đang ấp một ổ trứng.
Có lẽ nó chỉ là rắn nước, rắn ráo thôi, xong mẹ chỉ cần biết là rắn thì đã cuống hết cả lên rồi. Sợ quá, chẳng biết có phải rắn độc không nữa, lỡ nó cắn ai thì chết. Nên mẹ tôi quýnh quáng chạy ra gọi ông hàng xóm kia sang đập rắn giúp.
Ông hàng xóm lập tức chạy sang, thì thấy đó là rắn mẹ đang ấp ổ trứng. Ông ấy liền bắt nó, lôi về giết (có lẽ là làm thịt rồi) Còn lại ổ trứng rắn, mẹ tôi lấy liềm cắt đám cỏ xung quanh, sơ ý bổ trúng 2 quả, nhìn thì bên trong đã có hình con rắn con rồi. Số trứng còn lại thì mẹ tôi đem về nhà, và cũng chẳng biết xử lý như thế nào nữa.
Xong chuyện, mẹ tôi cũng chẳng kể gì với tôi, chắc mẹ tôi nghĩ đây chỉ là chuyện vụn vặt hàng ngày, không đáng lưu tâm.
Nhưng tôi, dù chẳng biết chuyện gì, thì ngay đêm đó tôi bắt đầu gặp ác mộng.
Tôi mơ thấy một người phụ nữ hình dáng giống mẹ tôi đứng ở sân nhà hàng xóm, nhìn bà ta cực kỳ hung dữ, bà ta nghiến răng tức giận, chửi mắng xối xả đến nỗi sùi cả bọt mép về chuyện gì đó, trông rất đáng sợ.
Qua hôm sau, nhớ lại giấc mơ tôi cũng thấy hơi rờn rợn, mà thôi kệ, cũng chỉ là giấc mơ. Như thường lệ, đến giờ là tôi lên lạy Phật một mình, vì cả nhà, thậm chí là cả khu vực chỉ một mình tôi theo Phật thôi.
Xong lạ một điều, là hôm nay mẹ tôi cũng lên theo. Tôi thấy mẹ tôi lẩm bẩm khấn vái gì đó, tôi hỏi, thì mẹ bắt đầu kể lại chuyện hôm qua giết rắn. Mẹ tôi còn thêm:
– Bình thường mẹ có giết con này con kia cũng chả nghĩ gì đâu, mà sao lần này, cứ nghĩ về con rắn ấy là mẹ nổi hết cả gai ốc, rợn hết cả tóc gáy. Hay con niệm Phật hồi hướng cầu siêu cho con rắn này giúp mẹ với.
Tôi bắt đầu lo, vì tôi biết rắn là loài có tính thù dai, chết rồi nó còn khiến mẹ tôi bất an như vậy, chứng tỏ tâm linh nó rất mạnh. Haizz… mẹ tôi lại kết thêm một oan gia trái chủ nữa rồi. Tôi nói mẹ đem số trứng rắn để vào chỗ cũ, lấp cỏ lại để chúng nở ra cho chúng được sống.
Suốt cả tuần lễ sau đó, tôi liên tiếp gặp những ác mộng đáng sợ, khiến cho tâm lý rất bất an. Tôi ngày ngày cứ miên man suy nghĩ về mẹ con nhà rắn ấy. Thật tội nghiệp cho chúng, nhìn đáng sợ vậy thôi chứ chúng đã hại ai đâu, đang yên đang lành thì tan đàn xẻ nghé. Tôi muốn tụng kinh niệm Phật hồi hướng công đức cầu siêu cho chúng, rồi xin chúng tha thứ cho mẹ tôi.
Lực tu của tôi thì cũng chỉ là hạng xoàng, chẳng phải cao tăng đại đức gì, mà thôi, tôi cứ làm, cứ thành tâm tụng kinh niệm Phật, hồi hướng công đức cầu cho mẹ con rắn kia được siêu sinh cõi lành, còn kết quả được đến đâu thì được, dù sao ‘có’ sao luôn phải tốt hơn ‘không’.
Ngày 23/4/2020, tức là sau hơn 10 ngày rắn mẹ bị giết, tôi sắm sửa bánh, trái, hương hoa dâng cúng dường Phật, mua một số con vật làm lễ phóng sinh, và đọc kinh A Di Đà, đem công đức đó để hồi hướng cho vong mẹ con nhà rắn. Tôi dặn mẹ tôi ngồi lễ cùng tôi, dù bà không biết tụng niệm thế nào, cũng không tin Phật Pháp lắm, xong cũng phải có mặt để tỏ chút lòng ăn năn với ‘oan gia trái chủ’ nhà rắn.
Bữa ấy, tôi với tụng niệm với tâm thành tha thiết lắm, lòng nặng trĩu, trong tâm mang nỗi buồn thương cảm, xót xa cho gia đình rắn, thấy như là lỗi của mình hết – trong tâm tha thiết xin rắn tha thứ cho mẹ tôi, hết lòng sám hối xin lỗi rắn.
Khi tôi đọc kinh, niệm Phật lễ lạy sám hối…gần xong buổi công phu thì thấy mẹ tôi rất lạ, người cứ quay quay, lắc lư qua lại, miệng thì liên tục niệm Nam Mô A Di Đà Phật với một ngữ điệu rất khác thường. Không đúng, đây không phải mẹ tôi, tôi đoán ngay là có vong linh nào nhập vào mẹ tôi rồi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục đọc cho hết kinh, hồi hướng công đức xong xuôi, tôi mới quay sang hỏi :
– Vong linh là ai ? Vong linh có điều gì muốn nói thì nói cho chúng tôi biết.
Thật ra tự nhiên thấy vong nhập vậy tôi cũng bất ngờ và lo lắng lắm, vì tôi nghe nói phần âm không đùa được! Mà giờ tôi cũng không biết làm gì hơn nên thôi tôi cứ hỏi vậy! Coi vong linh là ai, coi họ cần gì! Dù gì vong cũng từng là người, thôi thì đến nước này tôi cứ nói chuyện như bình thường coi sao!
Vong linh trong thân xác mẹ tôi vẫn im lặng, mắt nhắm nghiền, người lắc lư, và rít từng hơi thở qua kẽ răng, nhìn cực kỳ ma quái. Trông cái mặt vênh lên, răng nghiến lại, giống hệt người phụ nữ tôi thấy trong mơ hôm trước, tôi đoán có lẽ là vong rắn nhập rồi. Tôi nói:
– Vong linh nhất tâm niệm Phật nhé, vong linh là rắn mẹ phải không?
Vong gật gù cười nhẹ:
– Ừ đúng rồi! – im lặng một lát, vong rắn nói tiếp với giọng đầy vẻ đanh đá – Ta rất ghét nhà các ngươi đấy, ghét ghê lắm. Ta tức lắm, nhưng mà từ hôm ta được về đây, nghe tụng kinh niệm Phật thì ta đã hiểu được ra rồi. Đáng lý ra ta ghét mẹ nhà ngươi lắm, tự nhiên lại đi gọi thằng hàng xóm sang để đập chết ta đấy. Rồi thì ta báo mộng cho nhà ngươi đấy.
Ôi thôi đúng rồi, đây đúng là vong linh rắn đã nhập vào xác mẹ tôi rồi. Nó nghiến răng nói từng câu đầy vẻ cay nghiệt. Tôi bắt đầu phân trần, dịu giọng giải thích rằng chẳng qua mẹ tôi sợ quá, nên mới ra cơ sự này, chứ cũng không ác ý. Vong rắn – mắt vẫn nhắm nghiền và nói :
– Đúng rồi, ta cũng biết, là do sợ quá, ta cũng biết. Rồi mẹ ngươi cũng đem các con ta để vào chỗ cũ rồi. Rồi thì trời sẽ để cho nó sống. Còn lại mẹ ngươi bổ liềm hai đứa chết đấy, nhưng mà thôi ta cũng dắt chúng đi tụng kinh niệm Phật rồi, đi theo Địa Tạng Vương Bồ Tát rồi. Ta tha cho mẹ con nhà người nhớ. Nhà người bé nhưng mà có chí lắm đấy.
Nghe đến đây tôi cũng thấy lạ, bình thường tôi niệm A Di Đà Phật và Quán Thế Âm Bồ Tát, xin các ngài siêu độ cho mẹ con nhà rắn. Nhưng vong rắn lại nói được Địa Tạng Bồ Tát dẫn đi siêu độ. Quả là các ngài là bậc thánh, không có tâm phân biệt, từ bi thương khắp chúng sinh.
Trong khi nhiều người lại hay lấy tâm phàm phu đo lòng thánh nhân, niệm danh hiệu vị này lại sợ các vị khác bỏ rơi, chứ đâu biết rằng niệm danh hiệu một vị thì tất cả chư Phật, chư Bồ Tát đồng chứng minh cho, tùy duyên các ngài sẽ đến hóa độ. Vong rắn lại tiếp:
– Mẹ ngươi cũng còn khổ lắm, nó cũng vất vả, nhưng dần dần cũng sẽ biết tu tập. Hàng ngày mẹ con ta ở trong vườn, cũng biết tụng kinh niệm Phật là nhờ nhà ngươi đấy.
Nghe đến đây, tôi chợt hiểu ra một vấn đề quan trọng. Vốn nhà tôi có một mảnh vườn nhỏ ở ngay khu nghĩa địa cũ, tôi nghe ông bà cha mẹ tôi kể lại rằng, nơi đó ngày xưa là bãi bắn, lính Ngụy, bộ đội của ta, rồi dân chạy giặc chết ở khu đó rất nhiều, nên người dân lập nơi đó là nghĩa địa luôn từ thời đó.
Như trong kinh dạy, các vong linh, quỷ thần ở trong cõi u minh thường chịu nhiều thống khổ, không thể nào kể xiết! Từ lâu tôi có tâm nguyện mong muốn các vong linh ở đó được nghe Pháp Phật, biết Nhân Quả, biết thành tâm niệm Phật để được sinh về cảnh giới lành cho đỡ khổ.
Nên tháng 11/ 2019, tôi có mua một chiếc máy tụng kinh chạy bằng năng lượng mặt trời lắp đặt trong khu nghĩa địa ấy. ( Bạn có thể tra google để tìm mua một cách dễ dàng, khỏang 300 – 400k gì đó, nếu sợ vong linh kéo về nhà thì bạn có thể chọn các nơi vắng vẻ như đường lộ, hay vườn tược, hoặc đặt trong các nghĩa trang, chùa chiền .v.v… để đặt máy, không cần lo pin hay nguồn điện, chỉ cần vị trí có ánh nắng là máy sẽ tự động chạy 24/24 )
Hàng ngày máy mở kinh Địa Tạng, kinh A Di Đà, kinh Thập Thiện Nghiệp Đạo, và niệm Phật. Còn nhiều kinh điển công đức thù thắng, vi diệu khác nữa, xong vì tôi chưa biết hết, nên tạm thời chép vào thẻ như thế.
Tôi chọn các file để cài vào thẻ nhớ trong máy đều là các bài kinh được thu âm với giọng đọc bình thường, chậm rãi, dễ nghe, chứ không phải giọng tụng ngân nga kiểu cổ xưa, để các vong linh dễ tiếp thu. Không ngờ nhờ điều này, các vong linh và các oan gia trái chủ thường xuyên nghe kinh lại được lợi ích lớn như vậy, có thể hiểu được Phật pháp, dễ dàng buông xả mà nhanh siêu thoát hơn, thật vi diệu.
Vong rắn nói tiếp :
– Hôm nay ta được nhờ bóng cửa Phật, nhờ xác mẹ ngươi để ta tụng kinh niệm Phật đấy. Ôi giời ơi, ở đây nhiều oan gia trái chủ lắm, nhưng mà người ta cũng biết nghĩ rồi, có biết tụng kinh niệm Phật rồi. Mẹ con nhà ngươi cũng phải hồi hướng công đức cho các vong ở quanh đây nữa. Đông lắm, mọi người được nương nhờ như vậy mới được Phật dẫn dắt đi đấy. Ây đau quá, cái thằng hàng xóm nhà người đánh ta nghẹo cả cổ.
Đang nói hay thì vong rắn tự dưng lại than đau, thiệt tình! Sợ nhắc lại mối thù cũ, vong lại sinh oán hận, tôi giải thích rằng đó cũng là do nhân quả kiếp trước, rắn hại người giết người, tâm nhiều ác độc nên giờ mới phải mang thân rắn, bị người giết lại. Thôi thì hãy buông bỏ hết, niệm Phật mà được vãng sinh Tây Phương Cực Lạc. Vong rắn nghe xong cũng gật gù, dịu giọng nói:
– Thôi thì ta cũng nghe kinh kệ nhiều lắm rồi, cũng hiểu rồi, chứ không ta báo thù mẹ con nhà người đấy. Ngươi biết đi niệm Phật rồi mà không biết bảo nhau. Thôi hôm nay mùng một, ta được Địa Tạng Vương Bồ Tát dẫn mẹ con ta đi đấy.
Vừa hết câu thì vong rắn lập tức niệm Phật liên tục hơn chục câu, đồng thời vái lạy hết sức thành khẩn, tha thiết:
– Con niệm Nam Mô A Di Đà Phật! …con niệm Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát! Dẫn dắt tất cả vong linh chúng con đi theo ánh sáng con đường của Phật để được siêu sinh Tịnh Độ. Con niệm Nam Mô A Di Đà Phật!…Phật dẫn dắt tất cả linh hồn chúng con đi, đi về Tây Phương Cực Lạc… ôi giời ơi nhiều thế, đông thế, bao nhiêu! Hôm nay ngươi cứu được bao nhiêu người, bao người người ta đang hoan hỉ, hoan hỉ, người ta cám ơn để về Tây Phương Cực Lạc nhé. Bao nhiêu linh hồn, bao nhiêu oan gia trái chủ trong mảnh đất này, bao lâu nay được tụng kinh niệm Phật, để hôm nay được Phật dẫn dắt linh hồn về Tây Phương Cực Lạc. A Di Đà Phật! A Di Đà Phật! ….
Niệm đến đây thì vong rắn xuất ra để theo Phật vãng sinh, còn mẹ tôi liền ngã lăn ra, mãi lâu mới tỉnh lại, toàn thân ê ẩm.
Trải qua chuyện này, thật sự tín tâm của tôi tăng lên vô hạn. Tôi đã hiểu rõ hơn về Oan gia trái chủ , về nhân quả oan oan tương báo mà trước giờ chỉ là được nghe kể.
Tôi đã tận mắt chứng kiến oai lực của Phật Pháp, của những câu kinh tiếng kệ, của câu niệm Phật tác động mạnh mẽ và vi diệu đến chúng sinh trong vô hình như thế nào, cứu giúp chúng sinh nhiều đến mức nào.
Đấng Như Lai thật là vĩ đại, chư Phật – chư Bồ Tát thật là từ bi, Người đã để lại cho hậu thế chúng con những kinh điển nhiệm màu – một kho báu khổng lồ không thể tả hết sự quý giá, để chúng con, dù là nhân loại hay khắp các chúng sinh ở mọi cảnh giới nương tựa vào đó mà dần thoát khỏi si mê, đau khổ, và Người vẫn luôn dang rộng tay đón muôn loài chúng sinh về chốn an lành vĩnh cửu. Con xin thành kính biết ơn Người vô vàn!
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Nam Mô A Di Đà Phật!
Nam Mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát!
Nam Mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát!
Nam Mô Thường Trụ Thập Phương Tam Bảo!
(Quang Tử, viết lại từ lời kể của Huệ Vân)