(Truyện do Phúc Trạch Miên Trường – một vị đã khai thiên nhãn kể lại )
Tôi có một người bạn đồng tu, cô ấy kể:
Mẹ mình đang bị căn bệnh Tiểu Đường thời kì cuối giờ đang nằm viện. Cô cầm theo một bức ảnh của bà cho tôi xem rồi nhờ tôi quán sát Nhân Quả giúp bà.
Tôi vừa nhìn vào bức ảnh, thì phát hiện có một con vật đang “đóng đô” nơi bàng quang của bà, nhìn rất giống con rắn, nhưng thân mập phình to, màu sắc thì giống con lươn to bị nuôi bằng thuốc tăng trưởng, tôi suy đoán mãi mà không biết nó là lươn hay rắn? bèn hỏi nó:
– Này! Sao mà nhào vào trong bụng của người ta ở vậy? Nằm trong bàng quang như thế đâu có thoải mái gì? Bà này có quan hệ chi với ngươi?
Con vật mập phình này động đậy một chút rồi bắt đầu khóc lóc kể:
– Bọn họ bắt tôi đem ngâm rượu đấy!
(Thì ra không phải nó mập, mà do bị ngâm trong rượu lâu ngày nên thân nó phình ra)
Tôi kể lại câu truyện này cho cô bạn tôi nghe, do gia đình cô dùng rắn để ngâm rượu, nên con xà linh này hận, báo oán khiến cho mẹ cô bị tiểu đường nghiêm trọng.
Tôi khuyên cô ấy nên phóng sinh, tụng chú “Khổng Tước Minh Vương” để siêu độ cho linh xà.
Cô bạn tôi trước giờ vốn tin hiểu nhân quả nên vội vàng thực hành theo. Cô cũng vô cùng ngạc nhiên, vì mẹ cô chưa tiếp xúc với rắn bao giờ. Giật mình nhớ lại, nhà cô vốn có một bình rượu to, nhìn sơ thấy trong bình toàn là thảo dược, chưa từng nhìn thấy trong đó có rắn bao giờ.
Về nhà, cô liền đem chuyện này hỏi cha :
– Bình rượu nhà mình có ngâm rắn ở trong không cha?
Cha cô đáp:
– Có!
Chuyện là mấy năm trước, ông được bạn bè tặng cho một con rắn to, không biết làm gì nên ông đem nó ngâm rượu, nhưng bình rượu đó không ai đụng đến, để lâu ông cũng quên hẳn luôn.
Mang bình rượu ra để quan sát, cô thấy toàn thảo dược… bèn lấy một đôi đũa dài, thò vào trong bình mò tìm và gắp ra được một con rắn.
Nó rất to dài, lại còn có thêm cả tắc kè, cá ngựa và mấy con gì cô không biết tên.
Tổng cộng có đến bảy con vật trong bình rượu, gắp hết chúng ra ngoài thì cô đặt ra trước mặt rồi chú nguyện và quy y cho chúng, tiếp theo cô trì tụng 21 biến Chú Vãng Sanh, rồi đem chúng chôn gần phía sau chùa. (Hôm sau linh xà có đến cảm tạ bạn tôi, và kể rằng: Nó đã được siêu độ, được sinh về cõi trời).
Tiếp đến cô tới chùa cúng dường, in kinh, phóng sinh, làm từ thiện… rồi lấy công đức đó hồi hướng cho các con vật. Mỗi tối thì tôi tụng kinh Kim Cang cầu siêu cho chúng.
Mẹ cô cuối cùng được xuất viện, bác sĩ tuyên bố là bà đã hoàn toàn hồi phục, trong khi gia đình làm giấy ra viện thì bà đột nhiên phát bệnh tiểu không ngừng.
Tôi vừa nghe tin này, vì đã có kinh nghiệm trải qua mấy vụ tương tự nên trong lòng đã hiểu ra vấn đề: Chắc chắn là mẹ cô lại bị các vong linh phá.
Tối hôm đó, khoảng 3h khuya, tôi bắt đầu quan sát phòng của bà, đúng như suy đoán: Có bốn vong linh đang nắm tay nhau múa may, tôi định thỉnh Bồ Tát Vi Đà đến bắt chúng đi, nhưng nghĩ lại: Dùng lực tụng niệm của mình trước xem sao? Tôi cùng cô bạn ráng thức hộ vệ cho bà, sau khi trời sáng, tôi nói cô:
– Trên thân bà có vong linh phá, nên cô hãy gáng xử lý. Ban đêm khi đến bệnh viện trông coi mẹ, cô nhớ tụng chú Lăng Nghiêm, đặc biệt vào thời điểm mẹ cô phát bệnh, thì phải tụng liên tục, không được ngưng.
Cô hiểu rõ, và vâng lời làm theo. Tối đó cô tụng chú hộ vệ cho mẹ, đêm trôi qua bình yên, hôm sau mẹ cô được xuất viện”.
Mặc dù đây là việc sảy ra rất lâu rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hổ thẹn, áy náy vì quá có lỗi với những chúng sinh này.
Các bạn thử nghĩ xem, khi người thân mình có chút bệnh khổ , thì chúng ta đều lo lắng, ruột gan như thiêu như đốt, vậy những thống khổ mà các chúng sinh kia phải nếm chịu thì sao? Chúng phải gánh chịu nỗi đau vô tận vượt xa hẳn chúng ta.
Nhân loại, cây cối, động vật… , tất cả chúng sinh, đều cần được bảo vệ che chở. Mong mọi người hãy yêu thương, từ bi, cảm thông, quý trọng sinh mạng của vạn vật trên thế gian này.
– Tác giả: Phúc Trạch Miên Trường –
– Biên dịch: Hạnh Đoan –