Sư khắc cần họ trương, người Hồ Nam (Trung hoa), từ bé tánh khờ khạo. Năm năm mươi ngoài tuổi, sư xuất gia tại am Hồng Thể ở thiện hóa, sau thọ Cụ túc giới ở Lộc Sơn. Sư không biết chữ, học mấy thời khóa tụng ngót năm năm mới thuộc.
Sau đó mười năm, sư đi khắp ngũ nhạc, tứ sơn và các đại tòng lâm để tham học, nhưng rốt cuộc không tham hiểu một mảy gì, Vẫn khờ khạo như cũ.
Đến năm 60 tuổi sư nghe Minh Quả Pháp Sư giảng về công đức của pháp môn trì danh niệm Phật quý tại “nhất tâm bất loạn”. Nếu tâm loạn nên chăm chú nghe kỹ tiếng niệm thời tạp niệm sẽ tự trừ, vọng tưởng sẽ tự diệt, tâm sẽ đặng thanh tịnh, v.v… Từ đó sư mới được biết pháp môn niệm Phật, bèn chuyên tu.
Một hôm, sư cho người đi mời sư huynh Hàm An. Qua ngày kế, Hàm An đến, sư vừa thấy liền cười nói:
“Khắc Cần này xin cáo từ sư huynh !”.
Hàm An nói:” Tính đi đâu ?”.
Sư đáp: “Đi Tây Phương Cực Lạc Thế Giới”.
Hàm An bảo: “Nói khùng phải không ?”.
Sư nói: “Từ sáu năm gần đây, tâm không loạn động, niệm A Di Đà Phật, câu câu rõ ràng mục kích Tịnh Độ.
Tự biết ngày giờ quyết định vãng sanh.
Chẳng phải khi dối vậy !”.
Sư liền đem tất cả công sự trong am giao phó cho Hàm An rồi lại bào:” Giờ ngọ ngày mai tôi sẽ từ biệt sư huynh, anh em già với nhau, Tất cả phài lo cho nhau, sư huynh nên gắng chuyên tu pháp môn niệm Phật để chuẩn bị tư lương”.
Sáng hôm sau, sư tắm gội, thay y, Tịnh độ, chiều hôm ấy, sư ngồi một mình niệm Phật không nói chuyện. Sáng hôm sau nữa, sư lại tắm gội, thay y phục,Thắp hương lễ Phật, tạ Tổ xong, Sư vẫn vào tịnh thất ngồi niệm Phật.
Đến giờ ngọ sư mới chậm rãi đi vào ngồi kiết già trong khánh, tay cầm chuỗi yên lặng niệm Phật. Mãi đến hai giờ sau, Hàm An thấy đã lâu mà không thấy sự động tịnh, bèn lại gần thăm xem, thì ra sư đã tịch rồi. Chừng đó mới cả kinh mà tin thật và đồng thời cùng với các sư phổ ấm vv… Đều nghe mùi hương lạ.
Lúc đó là giờ ngọ, ngày 5 tháng 7 năm tân sửu,
Triều vua Quang Tự nhà thanh.
Bấy giờ nhằm tiết trời nóng nực mà thi hài của ngài vẫn để yên nơi đình khánh ấy đến 7 ngày, vẫn không sình nứt thúi hôi chi cả; Người mục kích đều ngợi khen, cho là điều lạ ít có.