Cổ nhân nói:
“Quân tử vui mà làm quân tử,
tiểu nhân oan uổng vẫn phải làm tiểu nhân”.
Tiểu nhân hằng ngày luôn tật đố, chướng ngại, vu oan, nhưng có phá hoại được người khác hay không? Không, chỉ tổn đức của mình, tổn phước của mình, cái tổn hại này lớn lắm.
Cho nên Phật thường nói với chúng ta, thành tựu cho người tức là thành tựu cho chính mình, phá hoại người tức là tổn hại mình, tổn phước của mình, tổn thọ của mình, bạn thấy có oan uổng hay không?
Cái đạo lý này rất sâu, nhất định phải hiểu cho thấu triệt, dứt khoát không làm cái việc khờ dại này. Cái công đức, phước báo của tùy hỷ cũng lớn bằng người thành tựu kia.
Người này làm việc tốt vì xã hội, vì quốc gia, vì chúng sanh, chúng ta không đố kỵ, quyết định không làm chướng ngại, chúng ta còn có thể tùy hỷ, tùy hỷ là gì ?
Là hết lòng hết sức giúp đỡ họ, xúc tiến cho họ thành công thì cái công đức này lớn bằng với công đức của họ.
Có phải là chúng ta đã chiếm lấy một phần công đức kia của họ không ?
Không phải, họ giống như một ngọn nến được thắp lên, ngọn nến của chúng ta cũng được thắp lên nhờ vào ánh sáng của họ, đây gọi là tùy hỷ.
Ánh sáng của họ chẳng hề mất đi tí nào cả, ánh sáng của ta cũng lớn bằng họ. Tùy hỷ công đức không thể nghĩ bàn, ở đây, hà tất phải tổn phước của mình chứ ? Việc gì phải làm cái việc khờ dại này chứ ?
Nếu như chúng ta không có sức, không có tiền của giúp đỡ người khác nhưng trong lòng vui vẻ tán thán, tán dương thiện tâm thiện hạnh, việc tốt của họ thì công đức cũng lớn bằng nhau, cái đạo lý này không thể không hiểu rõ.
Cổ Thánh Tiên hiền thường hay dạy chúng ta: “Thành nhân chi mỹ, bất thành nhân chi ác”. Người ta làm một việc không có lợi cho xã hội, cho đại chúng thì việc này chúng ta không nên tùy hỷ, chúng ta nên đứng tránh xa qua một bên.
Chỉ cần việc đó có lợi ích cho xã hội, cho đại chúng thì chúng ta nhất định phải tùy hỷ.
Lão Pháp Sư Tịnh Không..