Đời Tống có vị Ngô Tử Tài, tự là Tín Du, thi đỗ tương đương tiến sĩ ngày nay, rất tài hoa, làm quan lớn ở triều đình, tuy làm quan lớn nhưng không tham lam vinh hoa phú quý.
Sau khi ông ta về hưu, nhờ người đóng sẵn một cỗ quan tài, mỗi tối ông ngủ trong quan tài, ra lệnh gia đồng (người hầu nhỏ) vừa gõ vào quan tài vừa đọc bài ca:
“Ngô Tín Du, hãy về đi thôi ! Ba cõi không an không thể ở, Tây phương Tịnh Độ có thai sen. Hãy về đi thôi !”
Ngô Tử Tài vừa nghe liền tĩnh tọa niệm Phật.
Một hôm, ông ta đang tĩnh tọa niệm Phật, yêu cầu người nhà giữ im lặng lắng nghe, vừa nghe thì nhạc trời bỗng trỗi trên không, vào lúc này ông ta an nhiên vãng sanh về thế giới Cực Lạc.
Đây là ‘ba cõi không an không thể ở, Tây phương Tịnh Độ có thai sen’, cho nên chúng ta cần hiểu nhân gian, trên trời đều đầy những nỗi bất an, lo sợ, không phải là chỗ nương tựa rốt ráo, chỗ nương tựa rốt ráo chính là thế giới Cực Lạc.
Pháp Sư Huệ Tịnh !