Có một chú tiểu rất thông minh đến gặp vị Lạt Ma và nói rằng:
– Trời ơi Ngài nổi tiếng lắm, đi đâu con cũng nghe danh Ngài.
Được khen; Vị Lạt Ma liền hướng vô bên trong và kêu:
– Này thị giả, hãy mang kẹo ra cho chú tiểu.
Chú tiểu nói tiếp;
– Ngài làm như vậy, sao mà giống như Phật dạy quá.
Vị Lạt Ma lại gọi:
– Thị giả mang thức ăn ra cho chú tiểu
Chú tiểu khôn ngoan đó lại nói tiếp:
– Chính Ngài là đức Phật tại thế.
Vị Lạt Ma lại gọi vào trong:
– Hãy mang thêm 3 đồng tiền vàng cho chú.
Chú tiểu nghĩ rằng như vậy là đủ rồi, và đứng chờ nhận quà.
Chú chờ mãi mà không thấy ai ra, chú hỏi vị Lạt Ma sao thị giả của Ngài chưa đem kẹo, thức ăn và vàng ra.
Vị Lạt Ma nói:
– Tại sao ta phải cho con kẹo, thức ăn, vàng thật chớ? Con chỉ cho ta những lời nói trống rỗng, ta cũng cho lại con những lời nói trống rỗng.
Nếu có ai khen lập tức quý vị cảm thấy vui sướng, quý vị thường hay bị gạt gẫm bởi những lời nói vô nghĩa. Những lời nói đó đôi khi lừa gạt quý vị.
Khi tôi sắp rời thành phố này, có một Phật tử đã làm bài thơ tặng tôi, trong bài thơ đó cô ta nói:
– Nụ cười của Ngài làm tan hết phiền não của con.
Tôi thấy thật buồn cười cho chính bản thân. Chính tôi tu hành mười mấy năm mà chưa tan hết phiền não của mình, thì làm sao nụ cười của tôi có thể làm tan đi phiền não của người khác?
Cho nên người tu khi được khen cũng không lấy làm vui, và khi bị người chê cũng không lấy đó làm buồn.
-Sưu tầm-