Trong xã hội ngày nay, chúng ta thấy được có rất nhiều người khi còn trẻ khởi nghiệp rất sớm và gặt hái được rất nhiều thành công, có thể nói là công danh sự nghiệp, phú quý tiền tài đều vượt bậc. Nhưng đến những năm về già, càng già càng lụng bại, công danh sự nghiệp cũng thành mây khói, có thể nói là rất khốn khổ, thậm chí có người khi chết vẫn không mua nổi 1 cổ quan tài để chôn. Cũng có người khi còn trẻ thì lao đao lận đận, công danh sự nghiệp tạo dựng đến đâu thì thất bại đến đó, thậm chí còn bị người phỉ báng khinh khi, vu khống hãm hại. Nhưng khi càng có tuổi thì cuộc đời dần chuyển biến tốt hơn, công danh sự nghiệp cũng theo đó mà lần tốt lên, tiền tài lần hồi dư giả hơn, đến những năm cuối đời thì hoàn toàn viên mãn, nguyên nhân do đâu?
Chúng ta phải biết rằng đời người đại khái tính là 80 năm, được chia ra làm 2 giai đoạn:
1. Từ lúc mới sanh ra cho đến năm 40 tuổi thì những gì ta thọ hưởng đó, từ miếng ăn, miếng uống, từ tiền tài vật chất, cho đến công danh sự nghiệp…đều là quả báo do tất cả những tạo tác mà ta đã gieo trong đời trước. Cho nên, những người trước 40 tuổi mà công thành danh toại, giàu có phú quý đều là do đời trước họ đã tu phước mà được. Nhưng nếu đời này chỉ biết hưởng phước mà không chịu tiếp tục tu phước nữa, thì phước dù có nhiều đến đâu cũng sẽ có ngày tận, mà phước tận thì họa liền đến.
Ví như hằng ngày ta cố gắng làm lụng tích góp để giành nên ta có dư 1 số tiền lớn. Khi cơn vô thường bất chợt thổi đến làm sập mất căn nhà mà ta đang ở. Nhưng nhờ có số tiền mà ta để dành dụm được nên ta có thể xây cho mình ngôi nhà mới khang trang hơn, cao đẹp hơn để ở. Nhưng nếu khi vào căn nhà mới đẹp này để ở mà ta không tiếp tục cố gắng tích góp để giành tiếp nữa, thì số tiền do trước đây tích góp được đó sẽ có lúc dùng hết. Mà tiền hết rồi thì lấy gì để duy trì cuộc sống, nên bắt buộc phải bán đi căn nhà cao đẹp mà chuyển đến căn nhà nhỏ để ở. Cuộc sống cứ thế mà trược dài xuống, đến cuối cùng thì chẳng còn gì cả.
2. Từ năm 41 tuổi cho đến cuối đời thì những gì ta lãnh thọ được đó đều là từ những tạo tác mà ta đã gieo trong đời này, cũng tức là những lời nói, suy nghĩ, hành động của ta từ lúc mới sanh ra cho đến năm 40 tuổi.
Cho nên, những người khi còn trẻ luôn lao đao lận đận trong tất cả hoàn cảnh đều là do đời trước họ không tu phước thiện, họ tạo tác đó cả thẩy đều là ác nghiệp nên kiếp này họ phải chịu quả báo khó khăn nghèo khổ. Tuy là đời này họ khốn đốn nhưng họ biết chia sẻ, biết bao dung, biết giúp đỡ và ái hộ tất cả mọi người, mọi vật, họ biết tự tạo phước điền cho bản thân. Nên đến năm 40 tuổi thì những ác báo của đời trước đã trả xong, mà ác báo trả xong thì phước lộc đời này liền đến. Dẫn đến năm 41 tuổi thì cuộc đời dần chuyển biến tốt hơn, càng về sau thì hoàn cảnh càng thêm tốt, công danh sự nghiệp càng vững chắc hơn.
Do đó, đối với công danh sự nghiệp, thăng quan phát tài thì phát càng trễ càng tốt, vì càng trễ thì mới có thể giữ cho vững chắc. Bởi vậy, các vị trẻ tuổi mà công danh sự nghiệp, hoàn cảnh không như ý nguyện thì cũng đừng lấy đó mà nản lòng thoái chí. Các vị hãy an nhãn vượt qua những giai đoạn khó khăn này mà tiếp tục cố gắng phấn đấu cho ngày mai. Bên cạnh đó cố gắng làm thật nhiều điều phước thiện để gây dựng phước điền cho mình. Để khi cái khổ đã qua thì hạnh phúc vui sướng liền đến.
Thế mới biết chính chúng ta tu phước chính chúng ta thọ dụng, chính chúng ta gây tạo ác nghiệp thì chính chúng ta phải nhận lấy quả khổ đau, đây gọi là tự làm tự chịu. Là hạnh phúc, là khổ đau đều được quyết định bởi 1 niệm là thiện, là ác của chúng ta. Đối với chân tướng sự thật này, chúng ta cần phải nắm cho chắc để chúng ta biết được bây giờ mình cần phải làm gì, tu phước thiện thế nào, đối với ngôn ngữ và tạo tác của mình cần phải dừng bước ra sao để tự cầu đa phước cho chính mình.
HT. Ân Sư
A Di Đà Phật xin thường niệm