Những năm cuối cuộc đời Đức Phật bệnh nặng { bệnh tháo ruột } thay vì nằm nghỉ nhưng ngài vẩn cố gắng đi 1 đoạn đường dài ..khoảng 300km… trên đoạn đường đi ngài phải dừng lại và đi đại tiện tất cả 25 lần… nhưng ngài không dùng thần thông ngài vẫn đi bộ với mục đich cho dân chúng thấy ngài và hỏi những điều thắc mắc về đạo và cách tu tập nếu ngài dùng thần thông mọi người sẽ không có cơ hội tiếp xúc với ngài…lòng từ bi thương yêu chúng sinh của Đức Phật thật quá cao cả như núi cao rộng như biển cả mênh mông …xin được mãi mãi khắc ghi và xin mãi tôn kính ngài tuyệt đối…
hiểu ra nhiều chuyện lý thú lắm: Đức Thế Tôn không có nói nhiều như mình. Mỗi lần Đức Thế Tôn mở miệng đều là Pháp, cho nên Ngài Anan nhớ sạch sành sanh tất cả những gì Thế Tôn nói. Đức Thế Tôn không phải là vị Giáo Chủ Bình Thường như mình nghĩ.
Cho nên đọc kỹ trong kinh mới thấy khiếp. Thì ra trong vòng 25 năm ở cạnh Thế Tôn Ngài Anan nhớ sạch sành sanh, tút tùn tụt, tất tần tật những gì mà Thế Tôn nói ra. Vì Thế Tôn không có nói chuyện như người bình thường. Đến nỗi mà chư tăng đi bát thấy chuyện gì ngộ ngộ về thưa với Phật: Bạch Thế Tôn con thấy cái đó và chư tăng biết chuyện gì mà thưa với Phật mà Ngài trả lời thì dứt khoát đó là Pháp Thoại.
Chư tăng đọc nhiều cái chuyện thấy thương lắm. Đi bát thấy người ta Sơn Đông Mãi Võ múa may, thì về mách với bố hay như là mách với ông nội vậy đó. Có nghĩa là khi mách với Ngài thì chắc chắn y như rằng 100% là sẽ được 1 pháp thoại. Đặc biệt như vậy, cho nên trong suốt 25 năm Ngài Anan sống gần Phật thì Ngài nhớ tất cả những gì Phật nói là như vậy. Các vị nhớ là 1 nụ cười vô cớ trên môi vị Chánh Đẳng Giác còn không có. Cho nên mỗi lần mà Thế Tôn mỉm cười thôi là Ngài Anan hỏi liền: Do duyên gì.
Có lần Đức Phật và chư tăng đi vào rừng, thì từ xa Ngài mỉm cười khi thấy có 1 con chim rừng nó làm 1 động tác lạ đó là nó không có bay mà nó lơ lửng trên không với 2 cái cánh chấp chới. Thì Ngài Anan mới hỏi Phật? Bạch Thế Tôn có 1 hiện tượng lạ. Đức Phật hỏi Anan ngươi có thấy nó làm gì hay không? Ngài Anan nói: Dạ thấy, mà con thấy nó lạ. Đức Phật nói: Nó đang đảnh lễ Như Lai đó. Đó là 1 vị Phật độc giác tương lai, vị đó cảm được ân đức của 1 vị Chánh Đẳng Giác nên vị ấy đang đảnh lễ đó.
Dĩ nhiên mọi người nghe sẽ không tin, nghĩ chuyện đó là phong thần. Nhưng tôi thì tin bởi vì cái đầu mình toàn đất sét nên cái gì mà nó ngoài tầm của mình thì mình thấy nó lạ. Tàu nó nói là: “Thiểu Kiến Đa Quái”, có nghĩa là biết ít thì cái lạ nó nhiều.
Một lần nữa khi Ngài đi trên đường tự nhiên Ngài dừng lại và Ngài nhìn xuống 1 gốc cây. Ngài Anan biết liền nên Ngài Anan trả chỗ ngồi thì Đức Phật ngồi xuống mỉm cười. Thì Ngài Anan mới nói: Bạch Thế Tôn vì sao Ngài mỉm cười. Thì Thế Tôn mới nói: Anan có biết ngay tại gốc cây này tính luôn cả Như Lai thì có 2 vị Chánh Đẳng Giác đã ngồi lên cùng 1 chỗ hay không? Vị trước đây là Thế Tôn Ca Diếp và hôm nay là đến ta là vị Chánh Đẳng Giác như Thế Tôn Ca Diếp lại ngồi chỗ này. Anan có biết rằng ở đây hôm nay là chỗ huyện lỵ hẻo lánh nhưng thuở xưa ở đây là 1 thành phố tên Vebhalinga rất là phồn vinh. Ở đây Thế Tôn Ca Diếp có 1 vị đệ tử thánh nhân thuần thành không thể thuần thành hơn. Cha mẹ của vị đệ tử ấy bị mù loà mà vị đệ tử đó nghèo khó mà đắc tam quả. Lẽ ra là đi xuất gia nhưng vì phải nuôi cha mẹ già nên đi làm nghề gốm. Ngài kể câu chuyện đó bà con xem trong Trung Bộ bài kinh ghatikara sutta.
Nguồn trích từ lời dạy của các bậc tôn đức
Cúi đầu xin mười phương Phật Pháp Tăng chứng minh cho phần phước này có được xin nguyện sẽ là nhân duyên cho con và tất cả chúng sanh đời đời được sống trong hiểu biết và thương yêu
Thanks.