Hồi hướng quan trọng lắm, hồi hướng là tấm lòng của người hành thiện đối với vô lượng chúng sanh khác. Ta biết rằng ta có trong tay một món ăn thì ta phải sẵn lòng chia sẻ cho người khác; đó là vật thí, tài thí. Nhưng ta biết rằng ta đang có một công đức lớn và có vô lượng chúng sanh đang hướng về ta để cầu công đức, họ muốn lắm nhưng mà không có điều kiện để làm, họ đang chầu chực để chờ mình nhắc tới họ đó. Khi nghĩ tới họ, mình phát đại bi tâm, bèn hồi hướng đến vô lượng chúng sanh không phân biệt biên giới, thì công đức đó chẳng thể nghĩ bàn. Vì sao? Vì có biết bao nhiêu người trong chúng ta khi sống làm nghiệp này nghiệp nọ, nghiệp nặng thì đi địa ngục, bàng sanh súc sanh, còn không thì sanh làm A-tu-la, ngạ quỷ rất là tội nghiệp.
Ngạ quỷ có 2 trường hợp:
– Loại 1 là không thể nhận được phước hồi hướng, dù có hồi hướng cỡ nào đi nữa cũng phải sống cho hết cái tuổi thọ để trả nghiệp.
– Loại 2, paradattupajĩvĩ, là loại ngạ quỷ có thể nhận được đồ cúng hoặc phước hồi hướng.
Khi chết mà bị lọt vô đây thì khát nước lắm. Quí vị có ai từng khát lè lưỡi, đói xanh mặt chưa. Trong khi có những kẻ hàng ngàn năm, hàng triệu năm, lang thang khắp đầu đường ghềnh cuối bể, cứ thấy nước là nhào tới, thế là nước khô queo. Khô queo với riêng mình ngạ quỷ thôi, còn trong mắt người khác thì dòng nước vẫn cuồn cuộn, lăn tăn bình thường. Khô queo hoặc thành lửa cháy rần rần giống như con suối dầu lửa, còn không nó thành nguyên một dòng suối máu, suối mủ với nước vàng tanh tưởi, dòng nước cống đen ngòm tanh rình, làm sao mà uống được. Vậy mà suốt hàng ngàn năm như vậy. Cho nên chỉ cần nghe ở đâu mà động dao động thớt có mùi nhang khói tụng niệm, hồi hướng là mừng lắm, liền nhào tới.
Vậy mà người ta đâu có biết, người ta chỉ hồi hướng cho thân nhân, cho gia đình của họ mà thôi. Cho nên nhớ tốt nhất là hồi hướng đến vô lượng chúng sanh. Vì 2 lẽ: chúng sanh nào cũng đáng thương và khó mà tìm ra được một chúng sanh nào chưa từng là thân quyến của mình. Tất thảy trong đời này đều nằm trong 2 hạng người sau đây: Người dễ thương (người thiện, người hạnh phúc) và người đáng thương (người ác, người khổ), chứ không có ai để mình ghét hết. Trong vô lượng vũ trụ, thánh hiền, nam nữ, đực, cái, trống, mái đều nằm trong 2 hạng người này. Đây là lý do tại sao chúng ta phải hồi hướng. Hôm nay chúng ta đối với người khác ra sao, thì mai này, đời sau kiếp khác cũng có kẻ hành động như vậy với ta. Hễ ta lăn đùng ra chết là có người đè ra hồi hướng. Có lúc nhận được, có lúc không nhận được nhưng mà có còn hơn không. Nhớ nghen, chứ đừng lúc nào cũng ba tôi, má tôi mà quên vô lượng chúng sanh khác. Có bị khát nước vài giờ đồng mới thấy thương cho mấy con ngạ quỷ.
Bài: Sư Giác Nguyên (giảng)