Giờ phút lâm chung, có rất nhiều cảnh hiện lên, mình phải nhớ những cảnh này là nghiệp báo của mình. Mà tướng của những cảnh này là nghiệp báo của mình, mà thể của nó là tánh Phật của mình. Nếu mình quên cái đó một chút thôi, là mình bị đoạ.
Khi gặp những cảnh trái ý mình, thì mình liền có phản ứng, và thâm tâm không có ưa mà ghét. Mà cái lúc lâm chung ấy, chỉ nổi một niệm không ưa hay ghét một cái, thì chưa thấy người làm mình không ưa đó người ta làm sao, mà bản thân mình không vào địa ngục, thì cũng vào hang rắn, hang cọp, bởi vì cái sân nổi lên. Chỉ cần một cái bất mãn thôi, cũng đủ để đưa chúng ta đến những con đường ấy rồi.
Cách thức làm thế nào để giải thoát? Giải thoát chỉ ở chỗ mình nhận thấy những có tướng này là không thật, theo nhân mà có. Chúng ta phải luôn hành trì niệm Phật miên mật, trong tâm chỉ có đức PHẬT A DI ĐÀ thôi. Những cảnh, những người chúng ta tiếp xúc hàng ngày đó, chỉ là những hình ảnh của nghiệp báo của mình hiện lên. Phải luôn nhớ như thế, để lúc nào chúng ta cũng có cái tâm hoà hài với tất cả. Không có thấy mình là một thể riêng biệt.
Bây giờ chúng ta thấy một người giết người đang đứng đây, mình ghét người ta. Khi cái tâm khó chịu đó nổi lên, thì đã có sự phân cách giữa mình và người đó. Và như thế thì cái Ngã của mình không thể tiêu trừ. Cho nên Phật dạy chúng ta trong lúc còn sống, chúng ta phải luôn thực tập quán, để mỗi khi những thứ đó hiện lên nơi mắt của chúng ta, chúng ta phải biết đó là giả, chỗ ấy là đức PHẬT A DI ĐÀ, chổ ấy là Bồ tát Quán Thế Âm. Chúng ta phải tập cho được cái thói quen này, và buông xả hết những cái gì mà mình thấy trái ý mình.
Cho nên mỗi âm thanh hiện ra, mình phải tập quán, quán cái tướng hư vọng của nó. Nó chỉ là do nghiệp báo của mình hiện ra, mà cái tánh là Phật, là Tổ, là Như Lai tạng. Chúng ta phải tập như thế hàng ngày. Mà phải tập đến trình độ bảy con chó xúm lại cắn mình, mà mình vẫn nhớ được đây là đức DI Đà đang hiện ra, mà cái tướng là hư vọng, là nghiệp báo của mình.
Bất cứ chuyện gì hiện ra cũng đều là cái tướng của nghiệp báo của mình mà thôi, dù là hay hay dỡ. Chúng ta tu theo đức PHẬT A DI ĐÀ, chúng ta phải nhớ cái tánh của Ngài là Vô Lượng Quang, Vô Lượng Thọ ở khắp pháp giới. Thế thì nếu hiện tại bây giờ mà mình không tập, thì lúc lâm chung mình sẽ không giữ được chánh niệm, bởi vì không quen. Có người mỗi ngày huân tập theo lời Phật dạy, khi lâm chung mặc dù đạo hạnh còn kém, nhưng họ vẫn được giải thoát. Và những vị chưa tập, chưa quen, mặc dù đạo hạnh rất khá, nhưng mà tới lúc lâm chung, họ khởi lên cái ý niệm xấu, thì họ theo cái niệm ấy mà đi xuống. Cho nên chúng ta phải tập từ bây giờ, mà lúc nào cũng phải tập.
Nếu như chúng ta đạt được giải thoát hiện tiền thì càng tốt, đâu cần phải đợi đến lúc lâm chung. Đến giờ phút lâm chung mà cái giải thoát chưa nắm trong tay, thì rất là nguy hiểm.
Khai thị của cố sư bà Hải Triều Âm