Đại sư Chương Gia dạy tôi, tôi xuất gia là nhờ Ngài khuyên tôi. Tôi hỏi đại sư tương lai tôi theo ngành nghề nào thì tốt? Đại sư bảo tôi nên xuất gia, bảo tôi học theo Phật Thích Ca Mâu Ni, tôi hoàn toàn y giáo phụng hành. Phật Thích Ca Mâu Ni một đời giảng kinh dạy học, lúc đó tôi học Phật được 7 năm, 7 năm này có thời gian 1 năm rưỡi ở Đài Trung học kinh giáo với thầy Lý, học giảng kinh. Học được 1 năm rưỡi, nhân duyên xuất gia của tôi đã đến. Vừa xuất gia là tôi dạy ở Phật học viện, Bạch Thánh pháp sư bảo tôi dạy học tại học viện Tam Tạng ở Thập Phổ tự. Có duyên bên ngoài, tôi cũng đi khắp nơi giảng kinh. Tôi ở Đài Trung với thầy Lý 1 năm 3 tháng, tức là 15 tháng, tôi học được 13 bộ kinh, tôi giảng được 13 bộ kinh này. Cho nên tôi dạy Phật học viện, tôi có 13 bộ kinh, mỗi học kỳ mới dạy một bộ, mỗi năm dạy hai bộ, 3 năm thì học trò tốt nghiệp, tôi chỉ dùng 6 bộ, còn 7 bộ chưa dùng đến. Cho nên từ đó tôi hiểu được, hiệu quả của Phật học viện không lớn, không học được gì cả. Ở Đài Trung một tháng tôi có thể học được 1 bộ kinh, có thể lên bục giảng. Ở Phật học viện 3 năm đã tốt nghiệp, một bộ kinh cũng không giảng được. Sau này tôi không dạy Phật học viện nữa. Tôi cũng đã làm qua viện trưởng của Phật học viện, sau đó hiểu rõ rồi.
Bản thân không có đạo tràng, ở đâu mời thì tôi đến đó, ngoại quốc mời nhiều hơn, cho nên phần nhiều thời gian tôi ở ngoại quốc. Ở ngoại quốc mỗi nơi tôi ở không lâu, từ một tuần đến nửa tháng, đây là ở một nơi. Cho nên nhiều năm du hóa, ở không có chỗ nhất định. Việc này thầy Lý biết rất rõ, thầy khuyên tôi, bảo tôi nhất định phải ở một chỗ. Một chỗ, tôi rất muốn ở một chỗ, tôi biết. Thấy tổ sư ngày xưa ở một nơi mười mấy năm trở lên, họ mới có thành tựu lớn như vậy. Nhưng tôi không có phước báo lớn như vậy, tôi đâu ở? Không có chỗ ở. Nếu không phải cư sĩ Hàn hộ trì, thì tôi không có ngày hôm nay rồi. Không có gia đình của cô ta hộ trì, lúc bấy giờ có hai con đường, các vị pháp sư lớn tuổi bảo tôi bỏ giảng kinh, đi học Phật sự tụng kinh bái sám, đi làm kinh sám; con đường thứ hai là hoàn tục, kiếm mưu sinh khác.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan này, thì cư sĩ Hàn xuất hiện, cô nghe tôi giảng kinh, nghe rất hoan hỷ. Tôi đem sự khó khăn của tôi nói cho cô ta nghe, hai vợ chồng cô ta về nhà bàn bạc, phát tâm giúp tôi. Cô ta ở đường Mộc Sách- Đài Bắc. Ở đầu hẻm có một căn phòng kiểu Tây nhỏ, tự làm nên. Trên lầu còn có một phòng làm việc nhỏ, có một phòng, cô ta hỏi tôi có thể ở được không? Tôi cảm ơn ý tốt của cô ta. Tôi dẫn cô ta đến Đài Trung gặp thầy Lý, báo với thầy Lý tình hình này, thầy Lý đồng ý, thầy nói được, vậy là tôi ở nhà của cô ta. Đi đến đâu giảng kinh, thuê chỗ, mượn chỗ. Thuê lớn chừng nào? Cũng chỉ lớn bằng phòng quay này thôi, đặt một bục giảng nhỏ, thính chúng khoảng hai mươi mấy người đến 50- 60 người. Tôi giảng kinh mỗi ngày không gián đoạn, nhờ vậy mà luyện được. Cô ta giúp tôi 30 năm, không phải là thời gian ngắn. Không có 30 luyện tập, huân tập trên bục giảng, làm sao quý vị thành công được? Thầy dạy quý vị, quý vị phải luyện tập, không luyện tập thì không ích gì. Không dễ, không đơn giản.
Tôi ở nhà cư sĩ Hàn 17 năm, 17 năm mới có một đạo tràng nhỏ, chính là thư viện Hoa Tạng ở Cảnh Mỹ. Có đạo tràng nhỏ này, tôi chuyển đến đạo tràng này ở. Đạo tràng do cư sĩ Hàn tổ chức, tôi chỉ là người qua lại mà thôi. Thời đại này quý vị thật sự đi theo con đường của Phật Thích Ca Mâu Ni, chướng ngại rất nhiều, quí vị không thể tưởng tượng được. Bản thân có phước báo, có thể kiến lập một đạo tràng nhỏ, người không có phước báo như tôi, tôi cũng không có ý niệm kiến lập đạo tràng. Vì sao vậy? Vì một đời giảng kinh dạy học, không lo lắng, một đời không quản người, không quản việc, không quản tiền tài. Khởi tâm động niệm đều là ở trong bộ kinh, công việc thì không rời khởi bục giảng. Duyên này, không có duyên thù thắng này, thì làm sao thành tựu được? Cho nên đến tuổi bây giờ, tôi đã giảng 53 năm, được đại chúng trong xã hội khẳng định, người ủng hộ nhiều. Ngày nay tôi có trách nhiệm, giúp người phát tâm dạy học, ai đi theo đường của Phật Thích Ca Mâu Ni, tôi sẽ đến cúng dường họ.
Tại Úc thành lập học viện Tịnh Tông, tháng 10 năm nay cử hành lễ kỷ niệm 10 năm. Học viện đã thành lập được 10 năm, có nhân tài xuất hiện không? Không có, điều đó khiến cho tôi phải thao thức sâu hơn nữa, như thế nào mới xuất hiện nhân tài? Mỗi ngày phải ép họ lên bục giảng giảng kinh, luyện tập. Nếu 10 năm không gián đoạn, mỗi ngày một tiếng đồng hồ, 10 năm không gián đoạn, thì đã thành công. Tôi muốn xem tôi sống được mấy năm, tôi sẽ làm công việc này, những việc khác tôi không làm nữa. Những kinh trước đây giảng, đều có thể cho đồng học làm tài liệu tham khảo, quý vị muốn học loại nào thì học, chỉ được học một loại, không được học hai loại, nhất môn thâm nhập, trường thời huân tu. Chúng ta tìm một nơi nhỏ, 10 năm không xuống núi, thay Phật giáo bồi dưỡng nhân tài hoằng pháp lợi sanh, giúp cho chánh pháp cửu trụ, tôi làm công việc này.
Bây giờ thiên tai nhiều như vậy, tôi không sợ, bất luận thiên tai gì, tôi cũng như như bất động. Sự việc này bây giờ không có ai làm, nên tôi chẳng thể không làm. Chỉ cần tôi có thể lực, tôi vẫn duy trì mỗi ngày giảng kinh 4 tiếng đồng hồ. Người học kinh giáo, phải giống như tôi, mỗi ngày ít nhất cần 4 tiếng đồng hồ đọc kinh, nghiên cứu. Mỗi ngày phải báo cáo được một tiếng đồng hồ, giảng cho mọi người nghe, chúng ta khuyến khích lẫn nhau, cùng nhau học tập. Tôi không dám xưng mình là thầy, tuổi tác của tôi cao hơn quý vị, thời gian học tập cũng dài hơn quý vị, có thể cung cấp một số tài liệu giúp mọi người tham khảo, hy vọng mỗi người đều được thành tựu.
Chùa Cực Lạc ở Đài Nam, tôi hy vọng tương lai được trở thành một đạo tràng như thế này, nó là để dạy học, trong đó không có kinh sám Phật sự, cũng không có pháp hội. Con người phải học Phật, quỷ cũng cần học Phật, vậy thì làm sao? Phải lấy đạo tràng chùa Cực Lạc này để nói, mỗi tuần lễ làm tam thời hệ niệm cho quỷ thần, mỗi tuần lễ một lần. Bình thường cũng hoan nghênh đến nghe kinh nghe pháp, niệm Phật đường cùng nhau niệm Phật cộng tu, âm dương đều có lợi, không có bất kỳ hoạt động nào khác. Phật sự tam thời hệ niệm, quỷ thần cũng hoan nghênh. Niệm Phật, mà không hiểu được tình trạng của thế giới Cực Lạc, niệm Phật như vậy sẽ không tốt. Phải thật sự hiểu thế giới Tây phương Cực Lạc, hiểu rõ ràng, thật sự liễu giải, thì tâm đó không giống nhau rồi, tin sâu, nguyện thiết, thật sự muốn đến thế giới Cực Lạc, công đức không thể nghĩ bàn.
Chúng tôi ở Hong-Kong kiến lập một đạo tràng nhỏ, Hong- Kong cách Đài Loan không xa, những nơi khác thì tôi không đi nữa, tâm định lại làm một công việc. Hy vọng có cống hiến một chút cho Phật giáo, đến thế gian lần này không phải vô ích. Bản hội tập của kinh Vô Lượng Thọ, hai vị trước đã đặt nền tảng rồi, tôi tiếp tục đem bộ kinh này phát huy rộng rãi. Cho nên, lần này giảng rõ Đại Kinh Giải.
– HT. Tịnh Không, Tịnh Độ Đại Kinh Giải Diễn Nghĩa (VLT 11), tập 467.