Tương lai tôi vãng sanh, hy vọng vãng sanh ở trên bục giảng, sau khi giảng xong thì cáo biệt mọi người: Tôi đi đây, đến thế giới Cực Lạc. Quý vị nghĩ xem tự tại biết bao. Cho nên học Phật thành tựu được nhiều hay ít, đều ở chỗ chúng ta buông bỏ ít hay nhiều.
Đây là kinh nghiệm tôi đạt được trong 60 năm học Phật.
Chúng ta học tịnh độ, cần phải học được chiêu này, như vậy là đã học đúng. Danh văn lợi dưỡng, ngũ dục lục trần, thất tình lục dục của thế gian này, ai muốn thì cho họ hết, không cần chướng ngại họ, họ thích thì cho họ hết, còn chúng ta không cần.
Tôi tiếp xúc với cô Hàn 30 năm, chúng tôi giao tiếp rất hoà hợp. Nguyên nhân là vì không có lợi hay hại. Cái cô ấy cần thì tôi không cần, những thứ tôi cần thì cô ấy không cần. Hợp tác như vậy sẽ rất tốt. Cô muốn danh văn lợi dưỡng thì cho cô hết. Tôi cần là điều gì? Mỗi ngày tìm cơ hội để tôi có thể thăng toà thuyết pháp. Điều kiện đơn thuần như vậy thôi. Thính chúng năm ba người hay tám mười người cũng được. Luyện tập giảng kinh, học giảng kinh. Chúng tôi tiếp xúc 30 năm. Thật sự 30 năm chưa từng gián đoạn. 30 năm đã thành tựu, sau khi thành tựu thì cô ấy ra đi.
Vì ý đây chính là ý niệm hưởng phước, cô ấy không hề quên. Nên cô ấy chết, không phải đến thế giới Cực Lạc, mà sanh lên cõi trời tiếp tục hưởng phước báo. Bây giờ đã đến thế giới Cực Lạc. Chắc bây giờ cũng đã giác ngộ rồi. Cõi trời không phải cảnh giới cứu cánh, thế giới Cực Lạc vẫn tốt hơn. Hộ trì pháp môn tịnh độ, có nhân duyên rất sâu với Phật A Di Đà. Chỉ cần muốn đi là cô ấy có thể đi được, nghiệp nhân quả báo không hề sai chút nào. Trong đời này chúng ta không cần gì cả. Cô Hàn vãng sanh rồi, đạo tràng khi cô còn sống, đều dùng tên của cô ấy, chúng tôi không thành lập ban giám đốc, con cái cô ấy cần thì cho họ hết. Lúc đó Ngộ Đạo, người hàng chữ Ngộ người ta không phục, nên muốn kiến cáo, tôi phải cúi lạy sát đất, khẩn cầu họ tuyệt đối không nên làm điều này, làm điều này thì chúng ta không giống người học Phật. Người học Phật tin tưởng nhân quả, số mạng có thì nhất định có, không mất được. Chúng tôi trao cho họ hết, chúng tôi đến Singapore, đến Singapore ở gần bốn năm thì chúng tôi đến đây.
Như vậy hoàn cảnh tu học, hoàn cảnh sinh hoạt của chúng ta không ngừng nâng cao. Mọi người đã giác ngộ, đã minh bạch. Thật như vậy không hề giả. Số mạng có thì đi đến đâu cũng đều có người hộ trì. Tin tưởng vận mệnh sẽ không làm điều sai trái. Tâm an thì không mong cầu. Thật sự làm được đối với người không tranh, đối với thế gian không cưỡng cầu. Ai muốn, chỉ cần tôi có là cho họ hết, tôi không bỏn xẻn, cho càng nhiều càng tốt. Đây là kinh nghiệm 60 năm của tôi. Bố thí thì càng thí càng nhiều. Bố thí tài, tôi cũng không biết của đó từ đâu đến.
Hai năm nay, quý vị xem tôi mua 200 bộ Tứ Khố Toàn Thư, 500 vạn tiền Mỹ. Lần này tôi lại đặt 200 bộ Hội Yếu. Tứ Khố Toàn Thư Hội Yếu 200 bộ. In mười vạn bộ Quần Thư Trị Yếu của Đường Thái Tông. Mười vạn Bộ Quốc Học Trị Yếu. Tổng cộng hơn 500 vạn tiền Mỹ. Hai cái này hợp lại là hơn 1000 vạn. Tiền đều trả xong hết, tôi không cần ai đưa tiền thêm cho tôi. Nếu đưa tôi tiền, tôi phải thay quí vị nghĩ cách phải dùng như thế nào. Tôi bây giờ đã già, không muốn làm điều này, việc gì cũng không muốn làm. Ngoài việc giảng kinh ra thì không muốn làm gì nữa, cũng không tham gia hoạt động. Hiện nay tốt ở chỗ nào? Có hậu nhân kế thừa. Tôi để những người trẻ thay tôi tham gia hoạt động quốc tế. Bây giờ tôi đồng ý ở đây, mỗi ngày giảng kinh bốn tiếng. Tốt, rất thoải mái. Lấy điều này làm vui không hề mệt mỏi.
Tương lai tôi vãng sanh, hy vọng vãng sanh ở trên bục giảng, sau khi giảng xong thì cáo biệt mọi người: Tôi đi đây, đến thế giới Cực Lạc. Quý vị nghĩ xem tự tại biết bao. Cho nên học Phật thành tựu được nhiều hay ít, đều ở chỗ chúng ta buông bỏ ít hay nhiều. Đây là kinh nghiệm tôi đạt được trong 60 năm học Phật. Quý vị buông bỏ càng nhiều thì quý vị đạt được càng nhiều, và ngộ được cũng nhiều. Bất luận ở phương diện nào quý vị cũng được đại tự tại. Bí quyết chính là buông bỏ. Quý vị không chịu buông bỏ, đó chính là nghiệp chướng, đó chính là phiền phức.
TỊNH ĐỘ ĐẠI KINH GIẢI DIỄN NGHĨA – Tập 357 __(((卍)))__
Giảng Kinh Vô Lượng Lần Thứ XI – Đại Thừa Vô Lượng Thọ Kinh Giải
Chủ giảng: Lão pháp sư Tịnh Không
“Một môn thâm nhập, trường kỳ huân tu”, đây là quan niệm lý luận học tập. Phương pháp thì sao “Sách đọc ngàn lần, nghĩa kia tự hiểu”.