Phạm Thiên là các vị Thiên tử trong cõi trời sắc giới, đã hoàn toàn không còn ái dục, tâm hồn vô cùng thanh tịnh. Phạm Chí là bậc có phẩm cách thanh cao, không bị ô nhiễm giữa những bụi bặm của thế gian.
Đức Thế Tôn đã tán thán rằng: “Trong các Vị đệ tử Như Lai, Tỳ kheo Tu Nê Đa xứng đáng danh hiệu Đệ Nhất Phạm Thiên, Phạm Chí.” Thế Tôn ngợi ca như vậy bởi không chỉ Ngài Tu Nê Đa là một Vị A La Hán với phẩm hạnh sạch trong thanh tịnh mà cuộc đời Ngài còn là tấm gương mẫu mực cho chúng sinh đời đời noi theo.
Suốt những năm tháng cơ cực, có khi không đủ miếng cơm ăn, có khi phải gánh phân hay quét rác, thân thể lắm lem, chịu đựng người đời khinh bạc, Tôn giả Tu Nê Đa vẫn giữ gìn trọn vẹn những đức tính cao quý. Trong mọi hoàn cảnh, Ngài vẫn luôn nhân hậu, khiêm cung, trung thực, giản dị…
Lúc sống cuộc đời của một vị Tỳ kheo trong Tăng chúng, Ngài nghiêm trì giới hạnh và tinh tấn điều phục thân tâm. Nếu như trước đây làm công việc quét rác đôi tay Ngài vẫn hàng ngày quét sạch những dơ bẩn cuộc đời. Thì bây giờ, Ngài chánh niệm từng giờ từng phút để dọn đi những nhiễm ô vi tế còn âm thầm lẩn quất trong tâm hồn.
Vì vậy, trong thời khắc chứng đạo viên mãn, uy đức từ giới hạnh thanh tịnh của Ngài sáng chói tân các tầng trời, khiến tất cả chư Thiên đều cảm phục đảnh lễ. Điều đó chứng tỏ Ngài là tối thắng vượt hơn tất cả các Vị Phạm Thiên, Phạm Chí đúng như lời Thế Tôn đã dạy.
GIA NHẬP TĂNG ĐOÀN
Buổi sáng, sau cơn mưa trời trong như gương, nắng sớm lên nhè nhẹ, trước cửa nhà cây cối khoác lên màu mới mẻ tươi mát. Mấy cánh cửa gỗ sậm màu hơn vì đẫm nước. Con đường chưa khô hẳn, vẫn còn trơn, dính ướt đất cát. Ngài Tu Nê Đa đang quét dọn trên đường phố. Ngài cúi mặt, đôi tay cẩn thận gom lại những chiếc lá, cánh hoa rụng xuống đêm qua. Ngài tận tụy quét sạch đi hết những mảnh rác lộn xộn ướt sũng là tàn dư của lễ hội buổi tối, những sợi ruy băng đủ màu, những mẫu đồ ăn thừa vương vãi trên đường phố…
Bất chợt, Ngài nhìn thấy từ xa Đức Thế Tôn cùng các vị Tỳ kheo đang đi khất thực. Thế Tôn mặc y màu vàng nâu, tay Người nhẹ nhàng nâng chiếc bình bát độc mộc đã sờn màu, tà áo Người khẽ lay khi có một cơn gió thoáng qua. Thế Tôn uy nghiêm, dung nghi Người ngời sáng, ánh mắt trầm tĩnh ngắm nhìn mọi người như đang thu hết tất cả vào trong sâu thẳm của sự bình yên hiền dịu. Với đôi chân trần, Người bước đi lặng lẽ trên con đường ẩm ướt, trơn trượt.
Từ lâu, Ngài đã nghe người ta râm ran truyền tai nhau về một Đấng Giác Ngộ cao cả tột cùng. Người vốn là Thái Tử Tất Đạt Đa (Siddhartha) của vương quốc Sakya, đã rời bỏ cung điện ngọc ngà, vương quyền hoàng tộc để trở thành vị khất sĩ không nhà, lên đường đi tìm chân lý cứu độ muôn sinh. Sau bốn mươi chín ngày nhập định dưới cội cây bồ đề, Người đã viên mãn đắc thành Phật quả Chánh Đẳng Chánh Giác, là bậc Thầy tôn quý nhất của cả trời và người. Vẻ đẹp, đức hạnh, trí tuệ của THế Tôn đều toàn bích và thanh khiết như đóa sen trắng trên đỉnh Tuyết Sơn.
Hôm nay Đấng Giác Ngộ siêu tuyệt đang hiện diện trước mắt, một niềm kính ngưỡng bỗng ùa về dâng ngập cả tâm hồn của người thanh niên thuần hậu ấy. Ngài cũng muốn giống như mọi người, được tiến lại gần quỳ xuống đảnh lễ Thế Tôn, được bày tỏ lòng tôn kính đến bậc Thánh vĩ đại. Ngài khát khao giá như mình có vật thực gì đó để cúng dường lên bậc Đại Giác. Tâm hồn Ngài dường như không còn thấy một điều gì khác, niềm xúc động đã thúc giục đôi chân Ngài đi tới, và gần như Ngài đã cất bước nhưng có một nỗi niềm sâu kín đang níu chân Ngài đứng sững lại, nó nặng nề đến mức như đang đè lên cả cơ thể Ngài, nó có vị đắng của những giọt mồ hôi vất vả, mang theo chua chát của sự tủi hổ…Đó chính là đẳng cấp, là dòng máu Chiên Đà La đang chảy trong người. Ngài sợ hãi khi nghĩ đến việc có thể mình sẽ làm ô uế giáo đoàn thanh tịnh trang nghiêm của Thế Tôn, Ngài cho rằng đó là tội rất nặng không thể dung thứ. Nhìn lại bản thân, Ngài thấy mình đang lấm lem bên cạnh một giỏ đầy toàn là rác…
Từ xa, Thế Tôn đã thấy dáng điệu vừa run rẩy vừa xúc động của người thanh niên chất phác. Bằng đạo nhãn thanh tịnh, Thế Tôn quán sát thấy nhân duyên với chánh Pháp đã gõ lên cánh cửa tâm hồn vị ấy, trên gương mặt đen sạm nắng mưa, đôi mắt sáng ngời ấm ấp và hiền thiện, vầng trán cao rộng kia đang lấp ló một sự khát ngưỡng niềm hạnh phúc cao cả. Thế Tôn bước về phía Ngài Tu Nê Đa, mỗi lúc một thêm tiến gần lại. Thấy vậy, Ngài Tu Nê Đa vội vã chạy trốn khỏi vầng thái dương đang hướng về phía mình. Không tìm được chỗ tránh, Ngài đứng sát như mắc dính vào vách tường, hai tay chắp búp sen, quỳ sụp xuống, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Thế Tôn vẫn bước lại gần, Người cất tiếng trầm ấm hỏi:
Này Tu Nê Đa đừng sợ, sao con lại lẩn tránh Như Lai và giáo đoàn của Như Lai. Như Lai muốn nói chuyện với con.
Ngài tự hỏi có phải mình đang nghe lầm không, Đức Thế Tôn đang gọi tên Ngài, lần đầu tiên Ngài thấy tên của mình được nhắc đến một cách đẹp đẽ như thế, bởi một giọng nói từ bi và dịu dàng đến thế. Bóng Người phủ xuống bao trùm lấy thân Ngài, lớn lao hùng vĩ như ngọn Meru vời vợi. Ngài không dám trả lời. Ngài thấy mình nhỏ bé như hạt bụi trước Đấng Toàn Giác vĩ đại. Ngài cảm động nghẹn ngào hạnh phúc, hai bàn tay vịn chặt vào nhau, đôi chân dính vào nền đất như bất động.
Con đừng sợ Tu Nê Đa. Như Lai biết tên của con đấy, Như Lai còn thấu suốt mọi đời sống quá khứ của con. Con là một người rất lương thiện, tốt đẹp. Con hãy tiến lại gần đây để Như Lai nói chuyện.
Nghe lời nói êm dịu đầy thương mến ấy, Ngài không còn run sợ nữa. Bấy giờ, Ngài mới dám cất lời:
Bạch Thế Tôn , con chỉ là một người nô lệ, thân thể con hôi hám, con sợ mình sẽ làm ô uế giáo đoàn của Thế Tôn.
Trên gương mặt Đấng Toàn Giác, một nụ cười từ bi tĩnh lặng hiển thiện. Đức Phật cất giọng phạm âm để ai ai cũng nghe rõ:
Này Tu Nê Đa, con không hề ô uế và sẽ không làm ô uế giáo đoàn thanh tịnh của Như Lai được đâu. Con sống đời hiền lành, không gây tổn hại ai, không ác tâm với ai, con thật sự rất trong sạch. Ai trong lòng chất đầy tham lam, sân hận và si mê, đó mới là người ô uế. Sự lấm lem ở hình thức bên ngoài có thể dễ dàng gột rửa nhưng còn cái ô uế do tham sân si gây ra đã bám rễ trong tâm thì rất khó diệt trừ.
Những lời ấy giống như ánh thái dương soi rọi vào màn đêm tăm tối của sự miệt thị giai cấp đã đè nặng lên tâm hồn Ngài bấy lâu nay.
Này Tu Nê Đa, con dọn rửa đi sự ô nhiễm của cuộc đời còn ta tẩy đi sự ô nhiễm trong tâm hồn chúng sinh. Chỉ có đời sống xuất gia phạm hạnh mới có thể đoạn trừ mọi ô nhiễm trong tâm, đạt đến trí tuệ và sự giác ngộ tột cùng. Con có nguyện lòng xuất gia trong Pháp và Luật của Như Lai không?
Ngài Tu Nê Đa kinh ngạc vô cùng, chân đứng không vững muốn đổ gục xuống. Trái tim Ngài như muốn bừng vỡ, cảnh vật chung quanh nhòe đi. Những giọt nước mắt tuông rơi, ướt đẫm trên gương mặt hiền lành. Ôi sự xuất gia thiêng liêng và cao quý, lấp lánh hơn cả những vì sao sáng ngời Ngài vẫn thấy hằng đêm qua khe hở của mái nhà. Cả trong những giấc chiêm bao Ngài cũng không bao giờ dám hình dung về điều đó. Ngài run rẩy:
Bạch Thế Tôn , con…con… con không dám, con chỉ là một người thấp kém… con chỉ… là…-Ngài cứ khóc òa lên nức nở rồi không dám tin, cứ nhắc đi nhắc lại câu ấy.
Này Tu Nê Đa, trong Tăng đoàn của Như Lai không phân biêt giai cấp. Tăng đoàn của Như Lai là biển cả mở lòng đón nhận những dòng nước chảy đến từ mọi con sông. Khi nước sông đã hòa vào biển thì không còn giữ lại nguồn gốc và tên gọi riêng biệt của mình nữa. Cũng như vậy, một vị Tỳ kheo khi đã lìa bỏ thế tục thì không còn phân biệt dòng dõi xuất thân, không còn giữ lại một danh hiệu, tài sản nào nữa. Tất cả đều bình đẳng với nhau, đều là những tu sĩ tinh tấn tu tập để tiến đến con đường giải thoát vô biên. Vậy nên Tu Nê Đa, Như Lai không một chút do dự khi đón nhận con là đệ tử.
Trong niềm hạnh phúc và xúc động tột cùng, Ngài nghẹn ngào:
Bạch Thế Tôn , hôm nay con như được sinh ra thêm lần nữa. Cuộc đời con từ trước đến giờ nhiều đắng cay và khó nhọc, hôm nay gặp Người con thấy tràn đầy ánh sáng và niềm tin. Con hạnh phúc khôn cùng khi được xuất gia trong Pháp và Luật cao thượng của Thế Tôn. Xin Người cho con được gia nhập vào Tăng đoàn cao quý, được đi theo Người trên muôn nẻo đường chân lý và hạnh phúc từ đây.
Đức Phật nở nụ cười hiền hậu: “Này Tu Nê Đa, hãy đến đây Tỳ kheo”. Lập tức Ngài Tu Nê Đa tóc đã cạo sạch, uy nghiêm trong tấm y vàng nâu giản dị. Không ai còn thấy dáng hình người quét rác dơ bẩn khắc khổ nữa, trước mắt họ là một vị Tỳ kheo hiền lành trầm lặng. Từ thuộc giai cấp cùng đinh trong xã hội bị xa lánh coi thường, giờ đây vị ấy đã được gia nhập Tăng đoàn cao quý, nương theo bóng mát của đức hạnh và trí tuệ tột cùng nơi Đấng Toàn Giác.
Người ta hạnh phúc thay cho Tôn giả. Nhiều người thanh niên khởi lên niềm kính ngưỡng vô bờ và nảy nở trong lòng ước nguyện cao thượng. Rồi Thế Tôn cùng chư Tăng rời đi trong ánh mắt dõi theo và tràn đầy niềm tôn kính của tất cả dân chúng.
(Trích THÁNH ĐỘ MỆNH TÔN GIẢ TU NÊ ĐA (SUNITA)-TT THÍCH CHÂN QUANG chủ biên).