Ta có mặt trên kiếp người này coi vậy chứ không bao lâu. Khi ta còn trẻ mà nghe tới năm sáu mươi tuổi là cái gì đằng đẵng ở phía trước, không biết ngày nào mình mới tới nhưng mà khi mình tới 60 rồi thì mình nhìn lại thì hết hồn vì thoáng cái đã đến rồi. Mới ngày nào còn tung tăng vui chơi ngày xuân mà bây giờ đã 60 rồi, mình không ngờ là qua nhanh đến vậy.
Vậy nên trong thời gian ngắn ngủi của một kiếp người đó ta tranh thủ làm những điều phước thiện chứ đừng để thời gian trôi qua uổng phí. Để làm chi vậy? Để còn kiếp sau nữa, để còn sau cái chết nữa.
– Chết rồi đi đâu? Ta biết chưa?
– Chưa!
Cái đáng lo là ta không biết mình đi đâu, mà ai cũng phải chết, chết rồi không phải hết, chết rồi còn đi đến một nơi nào đó. Mà nếu nơi đó không phải là một nơi an lành, không nhà không cửa không cơm không gạo.
– Ta đói thê thảm!
Tối ngày đi ngóng đầu đường xem ai cho cái gì không mà ăn, mà không phải ai cũng nhớ tới mình để cúng cho mình ăn hoài nên rất là đói. Cái cảm giác đói ba bốn tháng không có gì mà bỏ trong bụng là cái cảm giác mà các vong linh bị, ma đói bị. Mà cái cảm giác ba bốn chục năm làm ma đói nên kiếm gì ăn được là ăn, ăn lén của ai được cái gì là ăn, trái cây thối rơi xuống cũng ăn. Rồi đến lúc thấy đống phân của ai bài tiết ra mà thấy thèm rồi cũng ăn luôn là nghiệp làm súc sinh đã hiện ra rồi. Đói đến độ mà thấy phân cũng ngon là hết rồi vì nghiệp quá nặng. Vì sao vậy? Vì lúc sống làm người không biết làm phúc, không biết thương người, không hề nghĩ tới cái đói no của người khác.
TT. Thích Chân Quang