Thái tiên sinh năm nay 67 tuổi, người Triều Châu. Năm 1941 Nhật Bản xâm lược Trung Hoa, quê nhà bị vây hãm, sinh hoạt bị ép ngặt, thời thanh niên ông phải ly hương qua nước Thái Lan để mưu sinh. Hiện ông đang cư ngụ tại miền trung Thái Lan, sống bằng nghề buôn bán. Hai chân ông bệnh giống như chân voi, đã 9 năm rồi.
Thái tiên sinh rất ưa ăn thịt ngỗng và uống rượu. Hàng ngày mỗi tối ông dùng một mâm thịt ngỗng và nửa vò rượu. Ngày nào cũng như thế.
Mười năm trước ông theo đoàn du lịch đến miền đông bắc Trung Quốc du ngoạn và được ăn qua một lần món chân gấu vang danh cổ kim, khiến ông ra về cứ nhớ nhung mãi. Tiếc là chỉ có lần đó, vì sau khi về Thái Lan thì ông không còn dịp thưởng thức món chân gấu quý giá đó nữa. Cho dù là vậy, Thái tiên sinh vẫn ưa ăn chân ngỗng, vì nó có chút mùi vị tương tự. Từ đó ông thường dùng chân ngỗng nhắm rượu cho đỡ nhớ chân gấu.
Sau này có người bày ông cách dùng chân ngỗng, nói rằng không những mùi vị có thể ngon ngang chân gấu, mà còn có thể giúp bổ tinh, tráng khí, dưỡng thần… là phương pháp bí truyền của các quân vương thời cổ đại.
Thế là Thái tiên sinh học cách chế biến chân ngỗng. Tại trên cái bàn sắt, xung quanh có cái lan can bao kín. Ông bắt con ngỗng sống thả lên bàn. Để nó đứng như vậy rồi sau đó ông nổi lửa đun củi bên dưới nung nấu dần dần. Tùy theo nhiệt độ gia tăng, bàn sắt từ từ nóng lên, con ngỗng dần dần chịu hết nổi, bèn co một chân lên. Nhiệt độ càng tăng cao, hai chân ngỗng đều chịu hết nổi, phải vừa co vừa buông, giống như khiêu vũ vậy. Lúc này ngỗng có muốn trốn chạy cũng không được, vì xung quanh đã rào kín.
Đợi bàn sắt nóng đến đỏ rực thì hai chân ngỗng nhảy liên tục như điên, như cuồng phong bão vũ. Nó liều mạng mà nhảy, chỉ có nhảy và nhảy mà thôi, quá nóng! Sau đó nó nổi khùng tông lung tung, cổ giương ra hết cỡ, phát ra tiếng kêu thê thảm, ai oán rồi té xuống. Bây giờ hai chân nó bỏng đỏ sưng vù, nhưng chưa tắt hơi. Thái tiên sinh thấy vậy liền nhanh nhẹn chặt chân nó đi. Con ngỗng đau đớn ngất xỉu, rồi tỉnh dậy, rồi lại tiếp tục hôn mê và chết. Nhưng lúc này Thái tiên sinh không thèm để ý chuyện đó, ông chỉ quan tâm đến việc đem chân ngỗng ra ngoài rửa sạch rồi nấu với thuốc, chụm lửa riu riu.
Theo truyền thuyết, khi con ngỗng “vũ” trên bàn lửa xong, toàn thân khí huyết đều tập trung xuống đôi chân, thịt ngỗng cũng biến thành vô vị, không có giá trị dinh dưỡng bổ béo gì. Lửa bàn sắt nung nấu khiến máu huyết toàn thân đều tập trung xuống chân nó, gọi là “chân ngỗng luyện đan”. Thái tiên sinh cứ thế mà ăn “chân ngỗng luyện đan” mấy năm ròng.
Sau đó thì chân ông phát bệnh, vừa đỏ vừa sung phù giống hệt chân voi. Từng khớp xương trên thân đều đau đớn, bác sĩ nào cũng khám qua, cho uống đủ loại thuốc đông y lẫn tây y đều vô hiệu. Một ngày chân ông đau hết 24 giờ, cả năm chịu đau 365 ngày, thống khổ này hành hạ ông suốt 6 năm ròng rã, khổ đến không thể tả xiết. Nhiều lần đau quá ông muốn tự sát, may được vợ hiền giữ lại và hiếu tử khuyên lơn, ông mới ráng kéo dài hơi tàn.
Có một đêm nọ, ông mơ thấy một bầy ngỗng không chân tìm đến, hung bạo mổ cắn. Lúc tỉnh dậy, toàn thân ông xuất hạn, mồ hôi dầm dề. Ông liên tưởng đến căn bệnh của mình, ắt là có liên quan đến việc ăn chân ngỗng. Vì ông đem một con ngỗng còn sống, nhốt trong bàn sắt nướng nó, chứng kiến nó “khiêu vũ” trên lửa thảm thương. Càng nghĩ càng “tim kinh thịt run”. Bất giác ông nhìn xuống đôi chân sưng đỏ của mình: – Ôi chao! Giống hệt cái chân con ngỗng mới vừa khiêu vũ nhảy nhót trên lửa đỏ xong thì bị cắt đi vậy.
Chính do thèm khát ăn chân ngỗng mà ông đã tạo nhân ác, nên bị hồn quỷ của ngỗng đòi nợ. Báo ứng, báo ứng! Không ngờ nhân quả báo ứng nhanh như thế. Bây giờ lương tâm tỉnh giác, ông nhờ vợ dìu ra ngoài cổng, quỳ xuống chí thành hướng lên trời cao sám hối. Ông phát thệ nguyện: “Con kể từ ngày hôm nay trở đi không sát sinh, không ăn thịt. Nguyện thanh khẩu, trường chay, ăn chay cho đến hơi thở cuối cùng!”. Bà vợ đứng bên cạnh nghe vậy cũng phát nguyện ăn chay theo ông.
Nói ra kể cũng lạ, từ sau khi ông sám hối, lập nguyện xong thì chân ông không còn thấy sung đau nữa. Chỉ có hình dạng bên ngoài nhìn thấy rất là khó coi, cử động bị khó khăn thôi.
Đến nay ông không còn uống thuốc hay tìm bác sĩ chữa bệnh nữa, bởi vì ông hiểu đây chính là chứng cớ oan gia tìm đến báo oán, cho nên có chữa trị cũng chẳng hết, chỉ tốn tiền mà thôi. Đành phải cam chịu lưu cái chân “voi” này làm bằng chứng, để cảnh tỉnh cho người thế hệ sau này vậy.
Chớ vì dục vọng ham sướng miệng nhất thời mà sát sinh, phải biết thức ăn vừa qua cổ họng là biến thành chất thải. Nếu tạo ác nghiệp sẽ bị báo ứng mãi mãi không ngừng. Đúng như cổ Thánh từng nói:
“Họa phúc không cửa, do chính ta tự chiêu
Báo ứng của thiện ác, như bóng theo hình!”
Thái tiên sinh nếu được thì nên làm nhiều việc thiện, tạo công lập đức. Vì chỉ có công đức mới có thể giúp tiêu oán giải nghiệt, nghiệp hết bệnh trừ mà thôi.
Trích: Báo ứng hiện đời (tập 2)
Tác giả: Quả Khanh
Hạnh Đoan dịch