Ngày xưa có chàng Vương Sinh, ăn chay niệm Phật đã ba năm. Chẳng may mắc phải một chứng bệnh lạ, khắp mình đều sinh mụn độc, ngứa ngáy khó chịu. Một người bạn chí thân của Vương Sinh đến thăm và an ủi rằng:
– Anh ăn chay, thành tâm niệm Phật như vậy, chư Phật Bồ Tát thế nào cũng phù hộ, tôi tin rằng chẳng bao lâu bệnh anh sẽ khỏi.
Vương Sinh nói:
– Ta ăn chay đã ba năm, chẳng những không được một mảy phúc nào, mà lại mắc phải cái bệnh khốn nạn này, đủ thấy ăn chay có ích gì đâu. Lời Phật nói đều là dối người cả.
Người bạn nói:
– Anh chớ nên nói thế, ăn chay có công đức ấy, ít ra anh đã không kết oán với lục súc. Nếu anh không lấy công đức đó thì anh đem bán lại cho tôi.
Vương Sinh ngạc nhiên hỏi:
– Ăn chay làm sao bán được, và bán như thế nào?
Người bạn trả lời:
– Tôi trả cho anh một ngày chay một phân tiền, anh ăn ba năm, cả thảy là mười lạng tám đồng tiền. Nếu anh đồng ý bán thì anh viết tờ khế ước cho tôi, tôi sẽ trả cho anh với số tiền đó.
Vương Sinh nghĩ thầm: chàng này ngốc thật, có ai đi mua cái chay của người ta bao giờ đâu? Nay nó muốn mua thì ta cũng bán cho, vì đối với ta chẳng có thiệt thòi gì cả. Nghĩ xong, bèn nói với người bạn rằng:
– Nếu anh cho rằng cái ăn chay của tôi bán được, tôi bằng lòng bán cho anh.
Vương Sinh viết tờ khế ước cho người bạn, hai bên đồng ý giao dịch với nhau. Chàng Vương lấy được số tiền, trong lòng mừng rỡ muôn phần, quên hết nổi khổ cực của mình và nghĩ rằng: “Với số tiền này, ta có thể mời lương y đến trị bệnh”.
Trong tối hôm đó, khi đi ngủ, Vương Sinh mơ màng thấy hai con quỷ sứ đến bên cạnh giường nạt rằng:
– Tuổi thọ của ông đã mãn vào mười tháng trước, nhưng vì ông ăn chay mới kéo dài được, nay ông không tiếp tục niệm Phật học đạo mà lại còn cho rằng ăn chay là vô ích, đem công ăn chay đổi chác cho người, tự mình làm đứt Phật căn. Nay số ông đã tới, hai ta vâng lệnh Diêm Vương đến bắt ông, hãy đi theo ta đến âm phủ trình diện.
Hai tên quỷ nói xong, liền dắt Vương Sinh đi. Vương Sinh hoảng hồn, quỳ xuống van xin.
– Cuối xin hai vị cho tôi hoãn lại một ngày, đặng tôi trả lại số tiền cho người bạn, hủy tờ khế ước và tiếp tục ăn chay trở lại.
Hai tên quỷ vô thường bằng lòng cho Vương Sinh hoãn lại mât ngày. Chàng Vương mừng rỡ muôn phần. Hôm sau bèn đi gặp người bạn và nói rõ tình hình của mình, đồng thời giao trả lại số tiền đã nhận cho người bạn để lấy lại tờ khế ước.
Người bạn nói:
– Ta đã đốt tờ khế ước trước bàn thờ, cáo cùng chư Phật Bồ Tát rồi.
Chàng Vương đi về nhà với bộ mặt sầu thảm. Bệnh tình từ đó lại càng nặng thêm, không bao lâu rồi chết.
Trích Thái Thượng Cảm Ứng Thiên giải nghĩa