Triều nhà Đường, tại Châu Ứng, huyện Vu, có một người con gái họ Lý, xinh đẹp, tứ đức vẹn toàn, yêu kiều diễm lệ. Nàng lại có tín tâm, qui y Tam Bảo và hằng ngày ăn chay niệm Phật.
Nàng có rước thợ tạc tượng Địa Tạng Bồ tát bằng cây huỳnh đàn để thờ trong nhà, ngày đêm hương hoa cúng dường và khi đi đứng nằm ngồi đều thầm niệm hồng danh của đức Bồ tát ấy, chẳng khi nào giải đãi. Nàng có người đầy tớ, ước chừng 50 tuổi, chẳng tin Phật pháp, nếu bị tai bệnh gì, thì cứ thưa chủ xin về nhà, rước bóng rước chàng, đem thân mạng mà cầu cứu bọn ngoại đạo tà sư, rồi sát sanh hại vật mà cúng tế, nên tạo không biết bao nhiêu tội nghiệp. Người đầy tớ ấy thấy chủ mình thờ Địa Tạng Bồ tát và cúng dường tinh cần thì lại thầm ghét. Bà chờ cô chủ đi vắng vài ngày, bà bèn lén vác tượng đức Địa Tạng ra để trong một cái chòi trồng ở giữa đồng hoang mà người nông phu làm ruộng mãn mùa bỏ lại.
Khi cô chủ trở về, phát hiện tượng Địa Tạng mất, bèn hỏi người đầy tớ có ai lấy trộm không, bà bảo không thấy. Cô chủ buồn khóc, mướn người đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng bặt vô tin tức. Bởi nàng có lòng thành khẩn nên cảm đến chư Phật. Rồi bỗng một ngày, nàng thấy một đạo hào quang chói lòa giữa đồng nội. Nàng vui mừng, bèn đến tìm thì thấy tượng Địa Tạng Bồ tát được đặt trong chòi trống. Nàng thỉnh về nhà, dùng nước thơm tắm rửa, nhưng chẳng nghi ngờ người tớ thầm ghét nàng mà tạo tội.
Bà đầy tớ thấy tượng đức Địa Tạng Bồ tát được thỉnh về nhà, bè liền tối tăm mặt mày, té xỉu xuống đất, bất tỉnh nửa ngày mới sống lại. Khi khỏe lại, bà than khóc cầu xin sám hối, thuật lại hết việc đã thấy dưới âm cảnh: “Tôi thấy hai vị quan nhân, mỗi người cưỡi ngựa đến bắt tôi. Một vị nói:
– Vì ngươi hủy nhục Phật tượng, đã phạm tội rất nặng, nên ta vâng lệnh đến bắt ngươi xiềng lại nạp cho Diêm chúa trừng trị!
Hai vị quan nhân dẫn tôi đến thính đường chờ lệnh phân xử. Khi ấy có một vị sa môn, diện mạo đoan nghiêm, đi ngay vào, thì thấy Diêm chúa xuống ngai vàng đón tiếp và mời ngồi. Diêm vương hỏi vị sa môn rằng: “Ngài đến đây vì duyên cớ gì?” Vị sa môn đáp rằng: “Nguyên có một đứa tớ của đệ tử ta, hủy nhục tượng ta mà ta không chấp. Vậy xin ngài mở lòng từ bi cho nó thọ mạng trở lại dương thế”. Diêm vương thưa: “Nó phạm tội nặng, đáng đọa ngục vô gián, nhưng nay ngài đến xin tội cho nó, thì tôi vâng lệnh”.
Khi ấy, tôi định tâm nghe hết, mới hay vị sa môn ấy là đức Địa Tạng mà cô chủ vẫn thờ tại nhà, hóa thân xuống âm phủ mà xin tội cho tôi, nên tôi mừng rỡ mà niệm lớn rằng: “Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát”. Lúc đó có một tội nhân đang mang gong xiềng đứng cạnh bên tôi, nhờ câu Phật hiệu ấy mà gong xiềng đều rơi hết. Vị sa môn bèn dẫn tôi ra khỏi thính đường, nên tôi mới sống lại như vầy”.
Cô chủ họ Lý nghe thế phát tâm đại hỷ, càng thêm kính trọng, lòng tin Tam Bảo tăng trưởng. Còn những người trong huyện khi nghe chuyện đều đem lòng tin tưởng, quy y Tam Bảo, ăn chay, tụng kinh niệm Phật rất đông.